Tất cả mọi người nhà họ Hứa đều chưa từng gặp Hướng Vấn Thiên, cho nên lúc nhìn thấy Hướng Vấn Thiên, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc.

"Người kia là ai vậy? Anh ta dám nói tập đoàn Thiên Dương nguyện ý tiếp tục hợp tác với nhà họ Hứa, chẳng lẽ là người của tập đoàn Thiên Dương?"

"Đừng đùa, người của tập đoàn Thiên Dương sao có thể đến chỗ này của chúng ta, không chừng là Hứa Bích Hoài mời người đến diễn đấy."

"Nhưng nhìn rất thật, người diễn viên này rất lợi hại đấy, khí thế trên người anh ta, làm tôi cảm giác anh ta là chủ tịch của tập đoàn Thiên Dương đấy."

Mấy người nhà họ Hứa không biết Hướng Vấn Thiên, nhưng Hứa Mạn Tranh và Hứa Trai Hiệp lại biết rõ.

Sau khi nhìn thấy Hướng Vân Thiên đi vào, Hứa Mạn Tranh đang dưỡng bệnh lập tức đứng lên, Hứa Tranh Hiệp cũng vội vàng bước lên một bước, nhớ là những thứ Hướng Vấn Thiên nói ngày đó, anh ta có chút chột dạ..

Hứa Bích Hoài cũng không biết Hướng Vấn Thiên, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc, mặc dù Lâm Thanh Diện nói với cô, chỉ cần cô ngồi lên vị trí giám đốc, Tập đoàn Thiên Dương sẽ khôi phục hợp tác với nhà họ Hứa.

Nhưng cô không ngờ, cô vừa mới lên làm giám đốc, người của tập đoàn Thiên Dương đã tới rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của người nọ, có vẻ là cấp cao của tập đoàn Thiên Dương.

Nếu như đây là Lâm Thanh Diện gọi tới, như vậy Lâm Thanh Diện cũng thật lợi hại.

Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, phát hiện Lâm Thanh Diện nở một nụ cười trêu chọc cô, giống như là mọi thứ đều ở trong bàn tay anh.

Có mấy người họ hàng nhà họ Hứa không biết Hướng Vấn Thiên, nhìn Hướng Vấn Thiên đi đến, lập tức trào phúng.

"Anh là diễn viên Hứa Bích Hoài mời đến sao, diễn cũng rất thật, lại còn cả thư ký, Hứa Bích Hoài cho mấy người không ít tiền đi."

"Hứa Bích Hoài, cô thật sự xem bọn tôi là ngốc sao, tập đoàn Thiên Dương người ta bao nhiêu công việc, sao có thể chủ động đến khôi phục hợp tác được, cô lại lấy cái này ra, căn bản không chút ý nghĩa."

"Nói đúng lắm, sao mà cô vừa lên chức giám đốc, người ta đã đến tìm chúng ta tiếp tục hợp tác rồi, cô nghĩ mình là ai chứ? Ông cụ, tôi thấy Hứa Bích Hoài căn bản không thích hợp làm giám đốc, chỉ biết lấy mấy thừ lòe loẹt này ra."

...

Sau khi Hứa Mạn Tranh và Hứa Trai Hiệp nghe mấy người họ hàng châm chích như thế, sắc mặt cũng tương đối khó coi.

Hứa Trai Hiệp là tiểu bối, khó có thể nói được cái gì, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn những người kia, hy vọng Hứa Mạn Tranh đừng quá tức giận.

Hứa Mạn Tranh thì lại trực tiếp chửi ầm lên: "Con mẹ nó mấy ngươi cút ra ngoài cho tôi! Người đó chính là chủ tịch tập đoàn Thiên Dương, đâu đến phiên mấy người chỉ trỏ? Mấy người các người sau này đừng mơ lấy được một phần lợi nhuận nào của công ty, bây giờ cút hết ra ngoài cho tôi!"

Mấy người kia nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói như vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, bọn họ đâu biết được đây đúng là chủ tịch tập đoàn Thiên Dương chứ, lần này đúng là đâm vào họa lớn.

Gương mặt mấy người đều vô cùng hối hận, lộ ra ánh mắt cầu khẩn với Hứa Mạn Tranh.

Hứa Mạn Tranh thấy bọn họ vẫn đứng ở đây, lập tức cầm mấy chén nước trên bàn ném tới.

Mấy người thấy thế, biết bọn họ còn không đi, chỉ sợ Hứa Mạn Tranh sẽ tức đến phát bệnh lần nữa, cho nên vội vàng đi ra ngoài.

Hứa Trai Hiệp lắc đầu, thầm nghĩ mấy người này sau này ở nhà họ Hứa, chỉ sợ là không còn cơ hội lộ diện nữa rồi.

Mấy người còn lại vốn cũng còn chút hoài nghi, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Hứa Mạn Tranh lập tức hiểu được, người vừa đi vào này đúng là chủ tịch tập đoàn Thiên Dương.

Mọi người đều lộ ra ánh mắt không thể tin được, không ngờ chủ tịch tập đoàn Thiên Dương lúc này lại đến cửa tự mình nói muốn khôi phục hợp tác.

Chẳng lẽ là vì Hứa Bích Hoài sao?

Lập tức có không ít người suy đoán quan hệ giữa Hứa Bích Hoài và Hướng Vấn Thiên, với trí tưởng tượng của bọn họ, rất nhanh cảm thấy, chỉ sợ là Hứa Bích Hoài cắm sừng Lâm Thanh Diện rồi.

Nếu không sao chủ tịch tập đoàn Thiên Dương người ta lại có thể tự mình đến cửa nói chuyện hợp tác.

Nghĩ như vậy, trong lòng mọi người mới thăng bằng một chút, mọi người quăng cho Lâm Thanh Diện ánh mắt đồng tình.

Có người luôn cần phải tìm đủ loại lý do để che giấu khủng hoảng trong lòng mình, bọn họ không chịu thừa nhận sự vĩ đại của người khác, nên dùng sự chửi bởi ác ý thể hiện sự ghen ghét trong lòng.

Hứa Mạn Tranh run run rẩy rẩy đi về phía Hướng Vấn Thiên, mở miệng nói: "Chủ tịch, vừa rồi những người kia không biết lễ nghĩa, xúc phạm đến ngài, hy vọng ngài không để ý."

Hướng Vấn Thiên cười cười, mở miệng nói: "Không sao, trên người ông có bệnh, vẫn là mau ngồi xuống đi. Hôm nay tôi đến đây, chỉ là muốn thông báo một chút, chúng tôi nguyện ý tiếp tục hợp tác với nhà họ Hứa."

Hứa Mạn Tranh lập tức gật đầu, nói: "Chủ tịch có thể tiếp tục hợp tác với nhà họ Hứa chúng tôi, là đề cao chúng tôi, thật sự làm Hứa mỗ cảm kích."

Hướng Vấn Thiên cười cười, tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi vẫn muốn nói một chút nguyên nhân chúng tôi tiếp tục hợp tác với mấy người. Là do ông cụ thông minh sáng suốt để Hứa Bích Hoài làm giám đốc, tôi hy vọng sau này Hứa Bích Hoài có thể nắm giữ nhiều quyền lợi hơn trong tay, như vậy chúng ta mới hợp tác càng sâu hơn."

Hứa Mạn Tranh lập tức gật đầu, nói: "Chủ tịch yên tâm, bây giờ Bích Hoài làm giám đốc, sau này tôi sẽ từ từ chuyển giao lại cho con bé."

Hứa Trai Hiệp cách đó không xa cắn răng, những lời này của Hứa Mạn Tranh như là muốn giao nhà họ Hứa cho Hứa Bích Hoài.

Nhưng mà trước mặt Hướng Vân Thiên, anh ta lại không dám nói gì.

"Mặt khác, để tránh cho người nhà mấy người nghĩ nhiều, tôi cũng giải thích với mấy người một chút, nguyên nhân tôi coi trọng Hứa Bích Hoài."

Hướng Vấn Thiên nói một câu, sau đó để cho thư ký của mình, nói lại một lần những công trạng của Hứa Bích Hoài trong thời gian tiếp quản hạng mục này.

Nhưng công trạng này đặt ở công ty nào, đều có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Mấy người nhà họ Hứa mặc dù ở trong công ty chơi bời lêu lổng, nhưng công trạng tốt xấu thế nào bọn họ vẫn nhìn ra được, hơn nữa sau khi Hứa Bích Hoài quản lí hạng mục, sự phát triển của nhà họ Hứa rõ ràng khá hơn nhiều, chỉ là bọn họ không muốn thừa nhận thôi.

Bây giờ Hướng Vấn Thiên trực tiếp cầm công trạng thật cho bọn họ xem, để bọn họ công nhận sự vĩ đại của Hứa Bích Hoài.

Gương mặt những người lúc ấy vô căn cứ hoài nghi Hứa Bích Hoài thông qua thủ đoạn nào đó mới có thể làm tập đoàn Thiên Dương tiếp tục hợp tác tràn đầy xấu hổ.

Đây không thể nghi ngờ là đánh thẳng vào mặt bọn họ, hơn nữa trần trụi nói với bọn họ rằng, ngoại trừ vu oan người khác, bọn họ không biết gì cả.

Hứa Bích Hoài thấy Hướng Vấn Thiên làm như vậy, trong lòng cũng thấy cảm động, như vậy, sẽ không còn ai hắt nước bẩn sau lưng cô nữa.

Cho dù một số người vẫn không chịu thừa nhận Hứa Bích Hoài dựa vào thực lực mà ngồi lên vị trí giám đốc, nhưng không thể không thừa nhận, Hứa Bích Hoài làm được nhiều hơn bọn họ.

Mà sở dĩ Hướng Vấn Thiên làm như vậy, đương nhiên là sợ Lâm Thanh Diện vì người khác nói bậy Hứa Bích Hoài mà xử lý ông ta, ông ta cũng không muốn hứng lửa giận của sát thần Lâm Thanh Diện này.

Sau khi giải thích mọi thứ rõ ràng, Hướng Vấn Thiên dẫn thư ký rời đi.

Tất cả mọi người ở nhà họ Hứa đều không biết có tư vị gì, nhất là Hứa Trai Hiệp.

Anh ta vốn cho rằng cho dù là Hứa Bích Hoài làm giám đốc, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta, hơn nữa không có hợp tác tập đoàn Thiên Dương, nhà họ Hứa là một cục diện rối rắm, chỉ là phiền toái với Hứa Bích Hoài.

Nhưng anh ta không ngờ, Hứa Bích Hoài vừa ngồi lên ghế giám đốc, tập đoàn Thiên Dương lại khôi phục hợp tác, hơn nữa Hứa Mạn Tranh cũng hứa hẹn sẽ cho Hứa Bích Hoài càng nhiều quyền lợi.

Cứ như vậy, địa vị của Hứa Bích Hoài ở nhà họ Hứa sẽ lên rất cao, cho dù anh ta là người thừa kế tương lai của nhà họ Hứa, nhưng mà Hứa Mạn Tranh chưa chết, vậy thì địa vị của anh ta ở nhà họ Hứa sẽ thấp hơn Hứa Bích Hoài một bậc.

Gương mặt anh ta ngập tràn oán hận nhìn Hứa Bích Hoài, không biết vì sao, anh ta đối nghịch với Hứa Bích Hoài lâu như vậy, không những không đuổi được Hứa Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa, mà địa vị của Hứa Bích Hoài lại ngày càng cao lên.

"Chờ đó cho tôi, ông đây là người thừa kế nhà họ Hứa, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ đạp cô dưới chân!"

Sau khi Hứa Bích Hoài lên làm giám đốc, nhà họ Hứa vốn đang hỏng bét, cũng ổn định trở lại.

Hứa Mạn Tranh cũng không nhắc lại muốn thu hồi xe và biệt thự, trong đó vui vẻ nhất là Tống Huyền Khanh.

Chỉ là nhà họ Hứa đã hết phiền phức, Tống Huyền Khanh lại rảnh rỗi, bà lại tìm Lâm Thanh Diện làm phiền.

Sau chuyện lần này, Tống Huyền Khanh càng ý thức được, nếu như biệt thự không ghi tên Hứa Bích Hoài, vậy bọn họ cũng rất yếu thế.

Lâm Thanh Diện thậm chí còn dám đối nghịch với Hứa Mạn Tranh, cũng là bởi vì biệt thự viết tên anh.

Một ngày nào đó Lâm Thanh Diện không vui, cho dù là đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng không thể nói gì.

Cho nên điều này làm cho Tống Huyền Khanh vô cùng muốn Lâm Thanh Diện sang tên biệt thự cho Hứa Bích Hoài.

Hôm nay Lâm Thanh Diện đưa Hứa Bích Hoài đi làm, khi trở về, nhìn thấy Tống Huyền Khanh đang ngồi trong phòng khác, thấy anh trở về, cặp mắt lập tức như hồ ly, hoàn toàn lộ ra.

"Lâm Thanh Diện, cậu tới đây một chút." Tống Huyền Khanh mở miệng.

Lâm Thanh Diện đi về phía Tống Huyền Khanh có chút nghi ngờ nhìn bà, mở miệng: "Làm sao vậy, mẹ?"

Tống Huyền Khanh cười cười, mở miệng nói: "Cậu ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với cậu một chút."

Lâm Thanh Diện ngồi xuống đối diện Tống Huyền Khanh.

"Là như vậy, kỳ thật hai đứa không nói, tôi cũng biết, thời gian này, cậu vẫn luôn ngủ trên giường Bích Hoài, tôi nói không sai chứ?" Tống Huyền Khanh mở miệng.

Lâm Thanh Diện sững sờ, không hiểu sao Tống Huyền Khanh lại nhắc đến chuyện này, mà làm anh không ngờ nhất là, Tống Huyền Khanh buổi tối còn lén nhìn bọn họ.

Lúc bọn họ ngủ, cũng không khóa cửa, nhưng bây giờ xem ra, Tống Huyền Khanh có thể biết chuyện này, nhất định là thừa dịp bọn họ ngủ, lén nhìn bọn họ.

Điều này làm Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút ghét bỏ, không ngờ Tống Huyền Khanh lại làm loại chuyện này.

"Bà có ý gì?" Lâm Thanh Diện hỏi.

"Ý của tôi rất đơn giản, Bích Hoài là con gái của tôi, cậu ngủ cùng giường với nó chính là chiếm tiện nghi, tiện nghi này không thể chiếm không thế được." Tống Huyền Khanh mở miệng.

Lâm Thanh Diện không nói gì, mở miệng nói: "Tôi và cô ấy là vợ chồng hợp pháp, vốn là nên ngủ cùng một giường."

"Cậu thối lắm! Bây giờ con gái của tôi đã trở thành giám đốc công ty rồi, cậu có tư cách gì làm vợ chồng với nó, Lâm Thanh Diện, cậu đừng không biết phải trái, nếu như không có con gái tôi, cậu đã sớm bị ông cụ đuổi khỏi nhà họ Hứa rồi."

"Mặc dù tôi không biết cậu lấy tiền ở đâu mua biệt thực, nhưng một người không xứng với con gái tôi như cậu, lại ngủ giường với con gái tôi, cậu nên bù đắp cho con bé, cũng đáng thôi."

"Cho nên tôi muốn cậu tìm một lúc nào đó đi sang tên biệt thự cho con gái tôi, như vậy mới công bằng, thôi, nếu không cậu trực tiếp sang tên cho tôi đi, dù sao tôi cũng sẽ giao biệt thự lại cho Hoài nhi."

Tống Huyền Khanh dáng vẻ thẳng thừng, hoàn toàn không cảm thấy lời bà nói có chỗ nào quá đáng.

"Thật không ngờ, bà vì có được căn biệt thự này, lại xem Bích Hoài như món hàng, chẳng lẽ cô ấy trong mắt bà, chỉ giá trị một căn biệt thự sao?" Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

"Hừ, ngược lại tôi cũng muốn hỏi cậu đây, không lẽ chiếm tiện nghi của con gái tôi rồi, ngay cả một căn biệt thự cũng không chịu đưa?" Tống Huyền Khanh hùng hổ.

Lâm Thanh Diện nhếch môi, mở miệng nói: "Căn biệt thự này đối với tôi mà nói, còn không bằng chín trâu mất một sợi lông, cho bà cũng không sao."

"Ha ha, còn nói phét, biệt thự này 45 tỷ một căn, cậu cho rằng cậu là ai, chủ tịch tập đoàn Thiên Dương sao? Cậu nói có chịu sang tên hay không, nếu không chịu thì tối nay ngủ riêng ra đi."

Lâm Thanh Diện thở dài, không muốn tiếp tục so đo với bà ta, nói: "Biệt thự có thể cho bà, nhưng sau này bà không thể can thiệp vào bất kỳ chuyện gì giữa tôi và Bích Hoài nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play