Vân Đóa nghe thấy giám đốc nói vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Vị khách cao quý nhất? Anh ta không phải nhân viên quét dọn sao? Buổi sáng hôm nay anh ta còn vứt rác cho tôi.” Vân Đóa lẩm bẩm.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời bọn họ nói, trong lòng cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, cười nói: “Đúng là tôi vứt rác giúp cô, nhưng đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi, tôi chưa từng nói mình là nhân viên quét dọn.”
Nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, Vân Đóa lập tức trợn tròn mắt, không ngờ anh ta lại không phải là nhân viên quét dọn.
Lại kết hợp với lời của giám đốc, dường như thân phận của Lâm Thanh Diện không đơn giản như cô ta nghĩ.
Lúc này Dương Tư Dĩnh lại nhỏ giọng nói bên tai cô ta một câu: “Cô còn nhớ Lâm Thanh Diện tôi gặp phải ở nước Sa mà tôi từng kể với cô không? Chính là anh ta!”
Vân Đóa khiếp sợ, Dương Tư Dĩnh đã nói tỉ mỉ về Lâm Thanh Diện này với cô ta, đây chính là sự tồn tại mà đạo diễn lớn như Thẩm Tuấn Văn cũng không dám trêu chọc, thân phận bối cảnh đều không tầm thường.
Cho đến bây giờ cô ta mới ý thức được, sở dĩ Lâm Thanh Diện dám ra tay với Mã Thế Siêu, là bởi vì bản thân có thân phận không tầm thường.
Lúc này đột nhiên trong đầu cô ta nghĩ đến một loại khả năng, sau đó vội vàng nhìn giám đốc, hỏi: “Giám đốc, nhân vật thần bí sáng nay vào khách sạn của các ông ở, chẳng lẽ chính là anh ta?”
Giám đốc gật đầu với Vân Đóa, nói: “Không sai, ngài Lâm chính là người ban sáng vào ở kia, chúng tôi từ chối minh tinh vào ở, cũng là bởi vì anh ta.”
Sắc mặt Vân Đóa lập tức tái nhợt, nghĩ lại trước đó chính mình còn ảo tưởng muốn đi làm quen nhân vật lớn này, có lẽ còn có thể có cơ hội gả vào gia đình giàu sang quyền thế.
Nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ, người hôm nay bị cô ta nhận thành nhân viên quét dọn lại là nhân vật lớn kia.
Người này chính là khách quý mà ngay cả đạo diễn lớn như Thẩm Tuấn Văn cũng phải cung kính, bây giờ khách sạn InterContinental lại vì anh ta mà không tiếc đắc tội với tất cả khách khứa minh tinh, rốt cuộc thân phận của Lâm Thanh Diện khủng bố đến mức nào, cô ta vốn không thể tưởng tượng ra được.
Cô ta biết thế lực của khách sạn InterContinental, thật ra không kém gì tập đoàn Đằng Phi, cho dù cô ta muốn nịnh bợ Mã Thế Siêu, cũng không thể chắc chắn ai là người thắng cuối cùng.
Hơn nữa một khi Mã Thế Siêu không làm gì được Lâm Thanh Diện, cô ta không chỉ không nịnh bợ được Mã Thế Siêu, mà còn đắc tội với Lâm Thanh Diện.
Chuyện này đối với cô ta chính là lợi bất cập hại.
Hoặc là nói, cô ta đã đắc tội với Lâm Thanh Diện rồi, vừa rồi ở nhà hàng Xuân Phong, cô ta đã giúp Mã Thế Siêu mắng Lâm Thanh Diện.
Vì vậy đầu óc cô ta vội vàng xoay chuyển, nghĩ xem phải làm thế nào cứu vãn lại ảnh hưởng mà cô ta gây ra trong chuyện này.
Lâm Thanh Diện thoáng nhìn Vân Đóa, lên tiếng: “Sao vậy, cô muốn giúp cậu cả Mã kia đối phó với tôi sao?”
Vân Đóa vội vàng lắc đầu, nói: “Ngài... ngài Lâm, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý này, trước đó là tôi quá ngu ngốc, tôi cũng không quen thân với Mã Thế Siêu, là hôm qua anh ta hẹn tôi ăn cơm mà thôi.”
“Nếu tôi sớm biết thân phận của ngài Lâm, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không nói ngài giúp anh ta.”
“Chuyện lúc trước là lỗi của tôi, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt, ngài Lâm, cầu xin anh nương tay, cho tôi một con đường sống.”
Thấy Vân Đóa cầu xin tha thứ, Lâm Thanh Diện cũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi, sớm biết vậy thì cần gì làm chứ?”
Vân Đóa thấy thái độ Lâm Thanh Diện cũng không tốt lắm, trong lòng thấp thỏm không yên, nếu Lâm Thanh Diện khăng khăng muốn trừng phạt cô ta, vậy thật sự xong rồi.
“Ngài Lâm, cần tôi xử lý chuyện này giúp ngài không?” Giám đốc hỏi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn giám đốc, lên tiếng: “Đuổi cô ta ra khỏi khách sạn đi, sau này đừng để cô ta quấy rầy tôi nữa là được rồi.”
“Vâng, ngài Lâm.” Giám đốc trả lời.
Vân Đóa nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu như chỉ đuổi cô ta ra khỏi khách sạn, vậy cũng không coi là chuyện lớn gì.
Người có thân phận giống như Lâm Thanh Diện này, tùy tiện sử dụng chút sức mạnh cũng có thể khiến sự nghiệp diễn xuất của cô ta kết thúc, Lâm Thanh Diện không làm khó cô ta đến cùng đã là tốt lắm rồi.
“Ngay trước mặt con gái tôi, tôi không muốn làm khó cô đến cùng, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, sau này tốt nhất khách khí với người khác một chút, cũng đừng ở cùng với loại người như cậu cả Mã kia, nếu không sớm muộn gì cô cũng phải hối hận.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
“Tôi hiểu rồi ngài Lâm, Vân Đóa cảm hơn ngài Lâm khoan dung độ lượng, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, tôi lập tức dọn ra khỏi nơi này, về sau chắc chắn không đến trước mặt ngài Lâm làm ngài chướng mắt nữa.” Vân Đóa vội vàng cảm ơn.
Lâm Thanh Diện lại đưa mắt nhìn Dương Tư Dĩnh, hỏi: “Cô thì sao? Là bởi vì chuyện lần trước nên đến tìm tôi báo thù?”
Dương Tư Dĩnh vội vàng lắc đầu: “Ngài Lâm, chuyện lần trước vốn chính là lỗi của tôi, sao tôi lại dám tìm ngài Lâm báo thù chứ, tôi chỉ là trùng hợp ở cùng một chỗ với Vân Đóa thôi.”
Lâm Thanh Diện nghe vậy, cũng không đáp lại cô ta, sau đó nói với giám đốc: “Nếu như cậu cả Mã kia đến tìm tôi, ông lập tức báo cho tôi biết, tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, nếu như bản thân anh ta không nhớ rõ, vậy tôi cũng không cần phải khách khí.”
“Vâng!”
Lâm Thanh Diện không nói nhiều nữa, sau khi nói xong, dẫn Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc đi lên phòng.
Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, hai người Vân Đóa và Dương Tư Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khí thế của Lâm Thanh Diện thật sự quá mạnh mẽ, ép người ta không thể thở nổi.
Dương Tư Dĩnh lại càng chán nản, cô ta thầm nghĩ bản thân cũng thật xui xẻo, vậy mà gặp phải Lâm Thanh Diện ở đây, hơn nữa còn đúng lúc Vân Đóa chọc phải Lâm Thanh Diện chứ.
Xem ra hôm nay cô ta đúng là mọi việc không thuận lợi, cô ta đã bắt đầu cân nhắc ở ẩn một khoảng thời gian rồi.
“Nêu như sớm biết người mà cô nói là Lâm Thanh Diện, chắc chắn tôi sẽ không để cô dính vào chuyện này.” Trên mặt Dương Tư Dĩnh tràn đầy bất đắc dĩ nói.
Vân Đóa cười khổ, trả lời: “Trước lúc này, sao chúng ta có thể biết thân phận của anh ta chứ, cuối cùng vẫn là chúng ta quá ngu, nếu không sao lại chọc phải loại chuyện này.”
Dương Tư Dĩnh gật đầu.
Giám đốc liếc nhìn hai người bọn họ, cất lời: “Chuyện của ngài Lâm, vẫn mong hai người các cô kín miệng một chút, hi vọng đừng để lộ cái gì với tên họ Mã kia, nếu không, các cô cứ đợi lửa giận của ngài Lâm đi.”
“Chúng tôi hiểu rõ, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài, tuyệt đối sẽ không để lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến ngài Lâm với người khác.” Vân Đóa vội nói.
Giám đốc ừ một tiếng, quay người rời đi.
Dương Tư Dĩnh tỏ vẻ bất đắc dĩ, không ngờ cô ta vất vả dựa vào Vân Đóa tiến vào khách sạn InterContinental, vậy mà bây giờ Vân Đóa cũng bị đuổi ra ngoài, vận may thật sự kém quá rồi.
“Xem ra sau này phải làm nhiều chuyện tốt, nếu không sẽ thật sự gặp phải báo ứng.” Dương Tư Dĩnh lẩm bẩm.
Lúc này Vân Đóa nhận được điện thoại của Mã Thế Siêu.
“Vân Đóa, tìm được tên nhân viên quét dọn ngu xuẩn kia chưa?”
Sắc mặt Vân Đóa lập tức sầm lại, nói: “Mã Thế Siêu, em khuyên anh đừng tìm người kia nữa, anh ta không phải nhân viên quét dọn, anh căn bản không thể tưởng tượng ra nổi thân phận của anh ta đâu, còn tiếp tục nữa, xui xẻo sẽ chỉ là bản thân anh.”
Nói xong, Vân Đóa cúp điện thoại.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT