Cô ấy tình nguyện nát ở Sở gia, cũng dứt khoác không dùng phương thức hôn nhân cầu xin một người đàn ông đem cô mang đi. Tê Vọng anh không được, Trình Lịch cũng không được.
“…”
Đón ánh mắt của Sở Du Du, Tê Vọng chậm rãi nói từng chữ.
“Không được.”
Cô sẽ không cho phép chính mình làm như thế, tương tự anh cũng sẽ không.
Bên trong tròng mắt của Sở Du Du đang có ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, nháy mắt bị băng lạnh mang tên là cự tuyệt dập tắt. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, cho dù là môi đỏ cũng vô pháp che lấp sắc mặt khó xử của nàng.
“Anh thật sự..” Trơ mắt nhìn nàng ta gả đi như vậy?
Là nàng ta hiểu lầm hay sao? Nếu như Tê Vọng không thích nàng ta, vì cái gì ngày đó vì một sợi dây chuyền tranh đoạt không thôi? Vì cái gì về sau lại phải đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta? Đến cùng là anh thay đổi thất thường, hay là có nguyên nhân nào khác?
Tê Vọng khách khí mà xa cách gật đầu: “Nếu như là bởi vì việc này, thật có lỗi. Sắc trời không còn sớm, cô cần phải trở về.”
“Tôi về chỗ nào chứ? Tôi không có nhà.”
Tê Vọng không thèm để ý nàng ta, biểu hiện dị thường lãnh đạm, trực tiếp mở cửa muốn đi ra ngoài.
Sở Du Du xông lên muốn ôm lấy anh từ phía sau.
Trong nháy mắt như sấm sét xẹt qua, có một bóng dáng từ bên cửa khác vọt ra, trực tiếp đụng vào cái ôm ấp của Sở Du Du. Trong ngực bỗng nhiên nhiều thêm một khối thân thể mềm mụp, nàng ta bị đâm đến lảo đảo một cái, lúc
kinh hồn * kém chút thét chói tai ra tiếng.
(*Yue: Hoảng sợ tới mất hết tinh thần)Nữ sinh mềm mụp trong ngực phát ra thanh âm cũng mềm mại khách khí lễ phép: “Cám ơn chị nhiệt tình ôm nha.”
Sở Du Du: “…”
Ai có thể nói cho nàng ta! Vì cái gì! Tê Diệu! Cũng ở nơi đây!
Tê Diệu mở ra hai tay, vỗ vỗ ở bờ vai của nàng ta, trong lòng một mặt âm thầm cảm khái mình thật vất vả luyện ra xương bả vai xinh đẹp mà cứ như vậy lại biến thành một đống thịt mềm không có tí sức mạnh, một mặt nói với Sở Du Du: “Ca ca nói muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, tôi tìm không thấy anh ấy, nghe anh phục vụ ở hành lang nói anh ấy ở đây, quả nhiên tìm được các người.”
Trên thực tế là, Tê Diệu thông qua mắt mèo, nhìn thấy một gã đàn ông đội nón trong tay cầm máy ảnh, động tác nhẹ nhàng linh hoạt đi đến nơi hẻo lánh của hành lang. Hắn ta bộ dáng thuần thục lật qua lật lại máy ảnh, khiến cho Tê Diệu lập tức kịp phản ứng.
Cô không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Cô thật sự là không nghĩ tới, cha Sở dĩ nhiên đang có ý đồ với Tê Vọng. Một người là Hoắc Ngu chưa có được, lại tới một người là Tê Vọng, thật sự là tính toán thật hay. Tê Diệu tuyệt đối không có khả năng để cho chuyện này phát sinh, động tác cô cực nhanh mở cửa, không nghĩ tới Tê Vọng cũng cùng lúc đẩy cửa đi ra.
Trơ mắt nhìn phía sau sắp diễn ra tiết mục “Sở Du Du” ôm ấp yêu thương tình chàng ý thiếp, Tê Diệu bộc phát ra tốc độ nhanh nhất mà khối thân thể gà bệnh này có thể làm được xông lên, thành công thay Tê Vọng né tránh bổ nhào trí mạng này.
Ngoài miệng nói thật nhẹ nhàng, hai tay của cô lạnh buốt, bởi vì tâm tình kịch liệt phập phồng, trái tim từng đợt từng đợt co rút đau đớn.
Tê Vọng nhận thấy được cô không thích hợp, đưa cô từ trong lồng ngực của Sở Du Du mang ra, cúi đầu hỏi: “Em còn tốt chứ? Có phải là thân thể không thoải mái hay không?”
“Không có việc gì không có việc gì..” Tê Diệu khoát khoát tay, giọng điệu suy yếu không ít, “Chúng ta vẫn là về nhà đi.”
Anh em hai người rời đi, lưu lại Sở Du Du một người lay lắt trong gió.
Nàng ta thật không thể tin được, Tê Diệu lại một lần nữa đánh gãy thời cơ phát triển tình cảm của nàng ta cùng Tê Vọng.
Tê Diệu xuống thang máy, vỗ ngực một cái, một mặt kinh hồn: “Anh thấy được chưa? Anh ý thức được vừa rồi phát sinh sự tình gì không? Tôi đều đã nói anh cẩn thận rồi, anh nhìn tôi nói không sai chứ. Tôi đã nói cho anh, người nhà của chúng tôi làm việc không có điểm mấu chốt, vì cái gì anh vẫn buông lỏng cảnh giác như vậy?”
Đối mặt Tê Diệu liên tiếp chất vấn, Tê Vọng một tay đút túi, nhàn nhạt nói: “Nàng ta muốn tôi cưới nàng.”
“Tôi cho anh biết nàng.. Cái gì cơ? Cưới nàng ta á?”
Tê Diệu khiếp sợ cà lăm một chút, bỗng nhiên bị đâm trúng huyệt cười, kém chút cười ra tiếng. Không thể không nói, đây là quyết định ngu xuẩn nhất của cha Sở, lại muốn để
Tê Vọng* cưới Sở Du Du. Trước kia anh chán ghét cô, hiện tại sẽ chỉ càng chán ghét hơn linh hồn lạ lẫm dùng đến thân thể của cô, cho dù là thật sự chụp ra cái hình ảnh gì, Tê Vọng cũng sẽ không vì cái “Thanh danh” này đáp ứng điều kiện của Sở gia.
(*Yue: Convert ghi Sở phụ? Lộn hả)Tê Diệu đột nhiên cảm giác được, trí thông minh của cha Sở đang thẳng tắp hạ xuống.
Cô hết sức vui mừng, cũng không có phát giác được một ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô hồi lâu ở bên cạnh, lúc này mới lạnh lùng hỏi: “Cô cười cái gì.”
“Tôi cười.. Tôi đương nhiên muốn cười.” Tê Diệu lau đi nước mắt chảy ra khi mình cười, ngồi ở ghế phụ, đóng kỹ cửa xe, “Tôi cười bọn họ làm sao lại nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn như thế, vì sao lại cảm thấy tôi bảo anh cưới tôi, anh liền sẽ đáp ứng chứ?”
Tê Vọng nghe vậy trầm mặc ngắn ngủi, để lại một câu nhẹ nhàng.
“Có lẽ.”
Tê Diệu đang vui vẻ lau nước mắt, nghe được anh nói, bỗng nhiên sửng sốt một chút, cặp con ngươi cất giấu nước mắt ướt sũng kinh ngạc mặt đối mặt nhìn chăm chú vào Tê Vọng, sau một lúc lâu, cô mới phản ứng chậm chạp hỏi: “Anh nói cái gì?”
Tê Vọng thu hồi ánh mắt, mắt nhìn phía trước.
“Tôi nói, thắt chặt dây an toàn.”
Tê Vọng: Tôi nói lại lần nữa?
Tê Diệu: Không cần không cần…