Cô nâng điện thoại di động, im lặng nhìn chăm chú vỏ ngoài in hình hoa hồng, bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Cô vẫn cho rằng mình đời này vô duyên cùng “đáng yêu”, nhưng bây giờ, vách tường màu hồng nhạt, đồ dùng trong nhà cùng vật dụng trên giường đầy màu sắc, thú bông tinh xảo, trong tủ treo từng dãy quần áo váy nhỏ mềm mại..
Tê Diệu ở trong lòng chảy xuống mấy giọt nước mắt, bắt đầu thắp nén nhang cho chính mình ngày hôm nay cũng không thể không đối mặt với nhân sinh tàn khốc.
Trong điện thoại di động lưu trữ phương thức liên lạc của ba người, ghi chú “ca ca” là dãy số được thiết lập là người liên hệ khẩn cấp. Tê Diệu còn đang chơi đùa điện thoại, cô nhất định phải giả bộ dáng vẻ như là không rành sử dụng, mới không để Tê Vọng sinh nghi.
Tê Vọng hôm nay mặc âu phục màu xanh mực như cũ, nơ đường vân màu khói xám, hai giờ tiếp theo lại muốn đi dự tiệc.
Thời gian mỗi ngày của Tê Vọng quý giá đến muốn mạng, trợ lý an bài lịch trình hằng ngày nhất định phải chính xác đến từng phút, sự tình đơn giản không có ý nghĩa như là mua điện thoại di động như vậy mà có thể hết lần này tới lần khác, anh cũng muốn mình tự tay đi làm.
Anh đưa tay sờ sờ đầu tóc mềm mại của Tê Diệu. Tê Diệu đang cầm điện thoại di động tùy tiện xoay loạn, đôi mắt màu nâu nhạt lóe ra ánh sáng vui sướng, chẳng qua là một cái điện thoại không đáng tiền cũng có thể làm cho cô thỏa mãn như thế, loại tâm tình vui sướng khó nói lên lời này ngay lập tức lây nhiễm cho Tê Vọng, để anh hầu như muốn quên hết mọi mỏi mệt trong đêm làm việc.
“Thích không?” Tê Vọng thanh âm rất ôn nhu.
Tê Diệu ánh mắt rơi ở trên người anh. Tóc Tê Vọng bị chải đến sau tai, lộ ra cái trán sung mãn trơn bóng, phối hợp gọng kính viền vàng, như loại sắc bén già dặn cuồng công việc.
Chỉ là, đáy mắt khó nén mỏi mệt.
Từ lâu trước kia cô đã vô số lần nghe nói qua sự tình liên quan tới Tê Vọng. Chủ đề nói chuyện lâu nhất của phụ nữ là đàn ông, khi đó cô liền sâu kín coi là, loại người giống Tê Vọng này đại khái khả năng cực khổ quá độ mà đột tử phải lớn hơn nhiều người. Hiện nay chân chính sống ở Tê gia, mới có thể cảm nhận được áp lực của Tê Vọng.
Áp lực chưa hẳn đến từ người khác, mà là tới từ yêu cầu khắc nghiệt của Tê Vọng đối với chính mình. Anh đem quyền lợi chính mình hung hăng ép xuống phía dưới, lại quên con người trên bản chất là lò xo, ép tới quá mức vượt qua, lúc đó hậu quả phản lại càng nghiêm trọng hơn.
Tê Diệu hỏi: “Có phải anh nên nghỉ ngơi rồi hay không?”
Cô vừa nói, liền ngay cả Tê Vọng cũng ngẩn người.
“Yến hội hôm nay có quan trọng hay không ạ?”
“Không phải rất quan trọng nhưng là…” Nhiều xã giao một chút, đối với công việc cũng đem tới ít nhiều chỗ tốt.
“Như vậy, buổi tối ở lại trong nhà ăn cơm nha.”
“…”
“Ca ca ơi?”
*
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT