Bởi vì một câu của Tê Vọng, Tê Diệu mất ngủ đến ba giờ rưỡi sáng.
Trong đầu cô quanh quẩn dáng vẻ Tê Vọng nhìn cô, còn có câu "Tôi chờ em" kia. Nghĩ như vậy, Tê Diệu càng thêm không ngủ được.
Tới hôm sau, quầng thâm trên mắt cô khá là nghiêm trọng, Tê Diệu bôi hai tầng kem cũng không lấn át được, đành phải hậm hực từ bỏ.
Bữa sáng hôm nay vẫn là cả nhà ăn chung. Tê Diệu không có chút tự giác phối hợp nào bắt đầu ăn, cha Sở không tức giận, dùng khăn ăn lau khóe môi, chậm rãi nói ra: "Yến hội đêm nay, hai đứa phải có mặt."
Tê Diệu không có hứng thú ồ một tiếng: "Tiệc gì."
Cha Sở nói: "Không cần khẩn trương, một cái tiệc nhỏ bình thường mà thôi."
Sở Giảo Giảo ở bên cạnh cúi đầu thanh tú ăn trứng tráng. Nét mặt của chị ta bình tĩnh không gợn sóng, giống như là coi nhẹ hết thảy, Tê Diệu liếc mắt nhìn chị ta một chút, luôn cảm thấy trong lòng Sở Giảo Giảo đang nghĩ gì đó.
Bản thân chị ta nếu như có thể cam tâm tình nguyện tiếp nhận hết thảy, cũng sẽ không đi tới một bước như hôm nay.
Liên tưởng đến tiệc đêm nay, Tê Diệu chỉ chờ mong mấy người trong lòng cô nghĩ tới kia, một người cũng đừng đến.
"Đúng rồi, còn có một việc." Ngón tay cha Sở dựng trên bàn, dừng một chút, "Là liên quan tới Du Du."
Tê Diệu giương mắt.
"Chuyện gì."
"Còn nhớ rõ lần trước con diễn tấu kinh diễm toàn bộ khách khứa hay không? Bạch gia tiên sinh gửi tới lời mời, hỏi ta xem con có muốn tham gia lễ trưởng thành năm nay hay không, làm khách quý độc tấu một khúc đàn dương cầm."
Vừa nói, hai cô con gái đều ngây ngẩn cả người.
Tê Diệu vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được thế mà lại mời cô. Phải biết rằng năm rồi đều là khách quý tham gia lễ trưởng thành của danh viện, dù vô dụng cũng phải có thanh danh sạch sẽ, Sở Giảo Giảo hai lần trước đều không được tuyển chọn, năm nay mọi người đều cho là chị ta sẽ được mời làm khách quý, trăm triệu lần không nghĩ tới --
Cha Sở bồi thêm một câu: "Là Hoắc tiên sinh cho phép."
Nghe vậy, sắc mặt Sở Giảo Giảo càng tái nhợt vài phần. Chị ta chờ ở cạnh Hoắc Ngu cũng có hơn một năm, Hoắc gia lại chưa từng lót đường qua cho chị ta, hiện tại Sở Du Du chẳng qua là quan hệ dựa theo tin đồn thất thiệt cùng Hoắc Ngu, lại đến một bước này.
Nói cách khác, Hoắc Ngu động tình với Sở Du Du, là thật sự có ý muốn cưới cô.
Trách không được cha Sở xuân phong đắc ý, không sợ Hoắc gia đổi ý lần nữa. Nếu là hợp tác làm ăn, lấy thực lực Sở gia, Hoắc Ngu lúc nào cũng có thể trở mặt, nhưng nếu dựng sang đường tình cảm, vậy liền không giống nhau.
Hoắc Ngu không gần nữ sắc, Sở Giảo Giảo rất rõ ràng. Càng nghĩ như vậy, lòng của chị ta càng thêm đau đớn giống như bị kim đâm.
Hoắc Ngu thích ai cũng có thể, cho dù là con gái nhỏ của Tê gia, Sở Giảo Giảo đều không khó chấp nhận như vậy, nhưng tuyệt đối không thể là Sở Du Du.
Tê Diệu nghe được tên Hoắc Ngu, trong nháy mắt lại nhớ tới lời Tê Vọng đã nói với cô.
Cô không có hứng thú nói: "Để tôi suy nghĩ một chút đi."
Ân tình của Hoắc gia, cô tuyệt đối không thể nhận.
Ba người đều mang tâm tư, cho đến buổi tối yến hội, Tê Diệu thay trang phục, dẫm lên giày cao gót, bỗng nhiên có chút hoài niệm giày da thiết kế mềm mại trước kia ở Tê gia, gần đây thế mà đi cao gót lại bị trẹo chân, ngẫm lại thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Ánh đèn rực rỡ, ăn uống linh đình, chủ khách đều vui mừng.
Tê Diệu đi dạo quanh khách khứa, rốt cuộc tìm được một nơi an tĩnh hẻo lánh. Từ khi cô trở lại thân thể của chính mình, giống như là trở nên trầm mặc một chút, không thích hoàn cảnh huyên náo như thế này.
Vẫn luôn chờ mong uống rượu, đua xe, đột nhiên giống như cũng mất tư vị.
Tê Diệu bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao đứa con gái dùng thân thể của cô kia vì cái gì lại thích đứng ăn một mình ở một góc, dưới hoàn cảnh như vậy, cô bỗng nhiên cũng có chút ảo giác không hợp nhau.
Cô khẽ nhấp một ngụm Champagne, chậm rãi đứng tại chỗ, không ngừng có người tiến lên bắt chuyện, làm Tê Diệu cảm thấy phiền phức vô cùng.
Ngày hôm nay Trình Lịch không có tới, Hoắc Ngu cùng Tê Vọng đều chưa từng xuất hiện, đại khái là còn đang bận bịu, Tê Diệu không nhìn thấy một ai trong số bọn họ nội tâm thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, Tê Diệu nhìn thấy cha Sở mặt đầy ý cười đi tới, đưa cô đến trước mặt vài người.
Tê Diệu nhìn thấy mẹ của Hoắc Ngu, nheo mắt, liền biết không tốt.
Cha Sở mỉm cười giới thiệu: "Đây là Sở Du Du - con gái nhỏ của tôi."
Tê Diệu mặt không biểu tình, không nói một lời kêu một tiếng dì.
Mẹ Hoắc không tức giận, khuôn mặt cười như không cười, ngược lại nhìn ra có mấy phần tương tự Hoắc Ngu: "Về sau phải đổi xưng hô nha. Cô nương nhà anh thật sự là đứa này so với đứa kia càng tốt hơn đó."
Cha Sở nghe vậy cười cười.
"Là chính tụi nhỏ cố gắng, gia đình chỉ là một phần thôi."
Tê Diệu mắt lạnh nhìn bọn họ thổi phồng lẫn nhau, một ít lời nói dối làm Tê Diệu buồn cười vô cùng. Cô không nghĩ tới cha Sở da mặt dày như thế, thế mà dám đem cô trực tiếp mang tới, hoặc là coi rằng Tê Diệu tuyệt đối sẽ không dám trước mặt công chúng vạch mặt mới không kiêng nể gì như thế.
Tê Diệu cố nén tức giận.
Mẹ Hoắc cùng mấy bà phu nhân bên cạnh dùng ánh mắt hàm súc đánh giá cô, giống như cô là thịt bò thượng hạng bày trong nhà hàng cao cấp. Nhưng giá cả cao quý hơn trăm lần thì có lợi ích gì, trong mắt bọn họ, chính là dùng tiền để mua bán súc vật.
Cha Sở cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Đến lúc đó đến Hoắc gia rồi, còn phải hảo hảo quản giáo mới được. Con bé không giỏi giang, sao có thể đi cùng Hoắc Ngu được."
Một phen thổi phồng để cho ý cười của mẹ Hoắc càng thêm nhu hòa, ngay cả chuyệnTê Diệu không có lễ phép cũng nhẫn nại xuống.
Tê Diệu nắm chặt ly rượu.
Rõ ràng chuyện này cô mới thật sự là nhân vật chính, vì cái gì bọn họ lại coi cô như là vật trang trí vô tri?
Tê Diệu nhìn chằm chằm bọn họ, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: "Ai nói tôi muốn gả cho Hoắc Ngu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT