- Bảy ngày! Thần tạo vạn vật, chỉ dùng bảy ngày!

Gilgamesh kinh ngạc, nằm rạp dưới đất cười to, cười ra nước mắt, cười đến mức cuồng loạn.

Trong nháy mắt, hắn phảng phất nghe được trong lòng mình có thứ gì đó vỡ vụn, đó chính là âm thanh tan nát cõi lòng.

Sự cao ngạo và bướng bỉnh của hắn, đã bị đánh nát trước khi lâm chung.

- Bảy ngày sao...

Trong tiếng cười to, ý thức của hắn đã triệt để mông lung. Ba vấn đề trước đó làm hắn hoảng hốt, phảng phất nhớ tới lúc mình còn nhỏ đứng ở lòng bàn tay người khổng lồ hỏi một câu thứ nhất.

- Văn minh là cái gì?

...

- Văn minh là mồi lửa, văn minh là tri thức, văn minh là trật tự, văn minh cũng là sức mạnh để loài trí tuệ dùng để vệ bản thân.

...

- Văn minh, là sức mạnh để những loài trí tuệ như chúng ta dùng để bảo vệ chính mình?

...

Ha ha ha ha!!

Hắn cười rộ lên, càng cười càng lớn tiếng, tiếng cười của hắn xuyên qua cơn gió và núi đồi, xuyên qua vách núi dốc đứng, qua sông ngòi cuồn cuộn, bay qua rừng cây xanh biếc, ruộng lúa tươi tốt, và thảo nguyên rộng lớn vô tận.

Soạt!

Bên trong vương thành ở thảo nguyên và rừng rậm, nhân dân yên lặng ngẩng đầu.

Trong sự hoảng hốt, bọn hắn nhìn về phía bầu trời với vẻ phức tạp, phảng phất đều nghe được âm thanh của vị vua Sumer tuổi xế chiều này. Vô số người rơi lệ, kêu rên, hát lên bài ca dân dao bi tráng không biết tên của Sumer, sầu bi vì vị vua vĩ đại đã ngã xuống.

Một ngày này, ở bên cạnh Vương thành Uruk, vị anh hùng vương vĩ đại Gilgamesh, đã đi về phía cuối của sinh mệnh như thế, trở thành bụi bặm trong dòng lịch sử.

Hứa Chỉ thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía vị anh hùng vương đã rời đi,

- Cho tới bây giờ ta cũng không hề muốn tranh đoạt cái gì cả! Thứ ngươi muốn, vấn đề ngươi muốn hỏi, ta đều trả lời thành thật với ngươi. Nhưng mà, ta đúng là không có bảo vật có thể giúp ngươi trường sinh, thậm chí chính bản thân ta cũng sắp tử vong. Ngươi, cần gì phải vậy chứ?

- Vương chết rồi!

- Vương của chúng ta, anh hùng vương Gilgamesh mạnh nhất trong lịch sử, dám vung kiếm với tạo vật chủ, đã chết rồi!!

- Chúng ta chiến bại!

Vô số bộ đội kêu rên, điên cuồng chạy trốn.

Hứa Chỉ cũng không lựa chọn truy đuổi, dù sao có thể chạy trốn tới đâu chứ? Phần cuối của thế giới sao?

- Không thể tưởng tượng nổi! Không thể tưởng tượng nổi...

Sử quan Akkad đứng ở trên tường thành nguy nga của Vương thành Uruk, nhìn cảnh anh hùng vương vĩ đại của chính mình tan tác mà chết, đồng thời nghe được chân tướng khủng bố như vậy, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa,

- Ta nhất định phải.... Ta nhất định phải, phải thừa dịp trước khi chết, ghi chép lại tất cả sự thật của thế giới này, lưu lại cho hậu thế.

Cả người sử quan run rẩy, mồ hôi thấm ra làm ướt bàn tay hắn.

Hắn vừa mới ghi chép giở đoạn văn miêu tả Gilgamesh muốn khiêu chiến cự thú trí tuệ, nhưng ngay sau đó, tay hắn lại run rẩy lật sang trang kế tiếp, nhanh chóng ghi chép chương mới.

Kỷ Sáng Thế, ngày Sumer vong quốc, ghi chép lại:

【 Cự thú trí tuệ, thật ra là tạo vật chủ. Gilgamesh lúc tuổi già cuồng vọng tự đại, mưu toan vung kiếm với chủ, lấy thần huyết thu được vĩnh sinh, cuối cùng làm tức giận thiên thần. Thần thấy nhân loại tội ác tày trời, quyết tâm phá hủy văn minh Sumer, hạ xuống đại hồng thủy diệt thế, hủy diệt chúng sinh. 】

Bầu trời chấn động.

Mặt đất kêu rên.

Vương thành Uruk, đám người trên mặt đất kêu lên thê lương thảm thiết, có người đã sụp đổ cười như điên, hóa thân thành cuồng tín đồ quỳ rạp xuống đất, mặc niệm cầu nguyện.

- Thần nói, thế nhân đều có tội!

- Sám hối đi!!!

- Đại hồng thủy, sẽ hủy diệt thế giới chúng ta!

Bên trong bầu không khí lo lắng, hoảng loạn, run rẩy, khủng hoảng và sôi trào, tất cả mọi người đều nôn nóng.

Vào lúc này, một người trẻ tuổi đội khăn trùm đầu mang theo một cái bọc đầy máu tươi đi đến dưới chân Hứa Chỉ, hắn mở bọc ra, để lộ một cái đầu lâu,

- Cự thú trí tuệ vĩ đại, vua rừng rậm Enkidu, khẩn cầu tạ tội.

Hứa Chỉ khẽ giật mình.

Trước đó hắn có chút kỳ quái, ba vương chỉ đến có hai vương, vẫn còn vua rừng rậm chưa tới.

Utanapizm quỳ xuống khẩn cầu, run giọng nói:

- Người Sumer chúng ta cũng không chỉ có dã man, ân sư Enkidu đã sớm dùng sự tử vong của chính mình để chứng minh điểm này, tình nguyện kháng chỉ cũng không vung kiếm với ân nhân đã ban cho chúng ta văn minh, cũng không phải tất cả chúng ta đều là tội ác, mong lúc thần hạ xuống thần phạt, có thể lưu lại chút hy vọng sống cuối cùng cho người Sumer.Hứa Chỉ nghe vậy, hiểu được nghĩa cử của vị vua rừng rậm này, thở dài một hơi. Trên thực tế, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới việc Gilgamesh sẽ điên cuồng như vậy.

Hứa Chỉ cũng chưa từng dự định diệt tuyệt bọn hắn, chỉ là bọn hắn quá mức càn rỡ và tự cho là đúng... Nhưng hiện tại, vì sự khiêu chiến điên cuồng, vô lễ, bạo ngược và dã man, bọn hắn cuối cùng đã đánh đổi khá nhiều vì hành vi của mình,

- Ngươi dẫn người dùng thân thần thụ chế tạo Noah"s Ark, lưu lại các loại sinh vật, hạt giống thực vật mỗi loại ít nhất một đôi, không gian còn thừa hãy mang theo người hiểu lễ nghĩa ở vương thành Enkidu lên thuyền, ta sẽ lập tức hạ xuống đại hồng thủy diệt thế.

Hứa Chỉ quay người rời đi.

Xung quanh đều là âm thanh vui sướng, kích động.

- Chúng ta chiến bại, nhưng cũng không phải là vong quốc diệt chủng, vẫn có được ngọn lửa hi vọng còn sót lại.

- Cảm tạ tạo vật chủ nhân từ.

- Đều là nhờ vua rừng rậm Enkidu biểu hiện ra thiện chí của chúng ta với chủ, chúng ta cũng không phải là dã man, chúng ta vẫn có thể cứu rỗi.

- Ca ngợi Enkidu!

- Ca ngợi vua rừng rậm vĩ đại!

Akkad cũng vui đến phát khóc, nhìn về phía bóng lưng người khổng lồ đang rời đi, kích động vung vẩy bút, ghi chép lại ngày Sumer vong quốc trong « Kỷ Sáng Thế »:

【 Vua rừng rậm Enkidu nhân thiện, làm cho thiên thần chuẩn bị diệt thế động dung, lưu lại cho người Sumer mưu toan nghịch thần một tia sinh cơ. Thần mệnh lệnh Utanapizm xây dựng Noah"s Ark, trốn tránh đại hồng thủy diệt thế. 】

...

Hứa Chỉ trở về sân nhỏ, sửa sang lại một chút.

Tìm kiếm súng phun nước cao áp đã mua khi đi dạo với Trần Hi, nó vẫn luôn bị vứt trong góc, nhưng không nghĩ tới vậy mà bây giờ lại có đất dụng võ.

Giờ này khắc này, ở trong mười mấy phút Hứa Chỉ chuẩn bị súng phun nước, bên trong sa bàn đã qua một trăm hai mươi ngày, vô số người bắt đầu biến thành tàn ảnh, đã chém ngã cây cảnh năm đó hắn đưa vào, xây dựng thành một chiếc thuyền cứu nạn to lớn.

Sau đó, lại mang lên tất cả hạt giống sinh vật, sách vở, các con non cự thú, tất cả giống loài trên thế giới đều áp súc vào trong Noah"s Ark to lớn.

- Bắt đầu thanh tẩy thôi.

Hắn đi vào sa bàn, đứng ở cách mười mấy mét rồi nâng lên súng phun nước cao áp, một đường cọ rửa.

Oanh!

Dòng nước tuyết trắng phun về phía địa khu của văn minh thành bang trong vườn trái cây.

Rầm rầm!!

Mảng lớn cây cối ngã xuống, thành lớn sụp đổ trong nháy mắt, vô số tẩu thú chạy trốn ra khỏi rừng rậm, mưu toan chạy khỏi hồng thủy cuồn cuộn sau lưng sau lưng, nhưng cuối cùng đều bị đại hồng thủy bao phủ.

Thiên địa tựa như biến sắc trong phút chốc.

Tuyết trắng, mênh mông.

- Thần thấy trên mặt đất tràn đầy tội ác, thế là đại hồng thủy rơi từ trên trời xuống, thần diệt chúng sinh.

Utanapizm dẫn đầu đám người ngồi ở trên thuyền cứu nạn, rung động nhìn về phía bầu trời. Đó là hình ảnh vô cùng đáng kinh ngạc, phảng phất trên trời mở rộng ra một cánh cửa sổ, nguồn nước từ trong đó phun trào.

Vô số dòng nước cuồn cuộn rơi xuống đám mây trắng trên bầu trời, cọ rửa toàn bộ mặt đất.

Trừ thuyền cứu nạn vẫn còn lơ lửng trên nước biển, toàn bộ thế giới đều đã chìm đắm trong bọt nước trắng toát mênh mông.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play