Nhìn qua một lúc, Cao Bằng đi lên lầu. Nếu bộ đội đều đã mang Ngự thú đến, khẳng định không chỉ đơn thuần mang đến dạo một vòng, phía sau chắc chắn còn có rất nhiều cơ hội.
Trong tiết đầu tiên, Mộ Dung Thu Diệp từ ngoài cửa bước vào lớp, xin lỗi một tiếng với thầy Trương đang giảng bài trên bục, gõ gõ cửa nói:
- Tất cả những người đã báo danh trở thành học sinh năng khiếu lớp Ngự sử hãy đi ra.
Xôn xao, một loạt âm thanh kéo ghế vang lên.
Gần nửa học sinh trong lớp đều đứng dậy...
Thầy giáo Trương ở trên bục giảng cũng không tiếp tục giảng bài, lên tiếng trêu chọc:
- Xem ra đa số mọi người trong lớp đều rất yêu thích làm Ngự sử. Rất tốt, cái nghề nghiệp mới phát này rất có tiền đồ, tất cả mọi người đều là thiếu niên truy mộng mà.
Nghe thầy nói, bọn học sinh trong lớp đều cười vang.
- Ồ, Cao Bằng, cậu cũng báo danh trở thành học sinh năng khiếu lớp Ngự sử sao?
Đàm Tiền Tiến vô cùng kinh ngạc đi theo bên cạnh Cao Bằng nhỏ giọng hỏi,
- Cậu không phải là Dục Thú sư à? Hơn nữa thành tích của cậu lại tốt như vậy.
- Đừng nói tôi, thành tích của cậu cũng không tồi đâu, vậy tại sao cậu cũng báo danh thế?
Cao Bằng không đáp mà hỏi ngược lại.
- Đây còn không phải là vì ước mơ thời thơ ấu, từ nhỏ tôi đã thích nuôi những loại thú cưng như chó mèo, hơn nữa bộ phim hoạt hình mà trước kia tôi thích xem nhất chính là Thần Sủng Bảo Bối, thú cưng trong phim siêu soái luôn!
Đàm Tiền Tiến kích động, mặt mày hớn hở,
- Tôi thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này, tôi nhất định phải trở thành người đàn ông Ngự sử mạnh nhất.
Cao Bằng nghe Đàm Tiền Tiến nói như vậy thì không kìm được phải lộ ra một tia mỉm cười.Ai thanh xuân không Trung Nhị (1).
Ai chưa từng có ảo tưởng.
Ai chưa từng mơ mộng qua trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện xưa.
Hắn tin tưởng những lời nói này của Đàm Tiền Tiến tuyệt đối là tiếng lòng của rất nhiều bạn học đã báo danh trong lớp. Cái tuổi thanh xuân này chính là thời khắc tràn đầy nhiệt huyết, mỗi một người đều có mộng tưởng của riêng mình.
- Nếu như Ngự sử mạnh nhất là đàn ông thì sao? Cậu cũng muốn trở thành đàn ông của hắn à?
Cao Bằng cười hỏi ngược lại.
Đàm Tiền Tiến ngây ra một hồi, lúc sau mới phản ứng lại, nói:
- A phi phi phi, tôi nói người đàn ông Ngự sử mạnh nhất là từ hình dung dùng để miêu tả trạng thái sự vật chứ không phải danh từ!
Vừa đi vừa cười nói rất nhanh đã xuống dưới lầu, liếc mắt một vòng đã nhìn thấy có ít nhất mấy trăm người đang đứng, trong khi số lượng còn đang tiếp tục gia tăng.
Toàn bộ học sinh xuống lầu đều tụ tập cùng nhau, hình thành một phương trận to lớn.
Mộ Dung Thu Diệp quay đầu nói với học sinh lớp mình:
- Các em hãy đi vào trước đi, sau đó chỉ cần nghe theo chỉ huy sắp xếp là được.
Đoàn người Cao Bằng gật đầu đi vào trong, phảng phất như một giọt nước dung nhập biển rộng, không hề nhấc lên bất cứ gợn sóng nào.
Chờ tất cả học sinh năng khiếu toàn bộ xuống lầu tập hợp, sau đó một thượng tá đầu đội mũ quân đội bước ra từ trong đám binh lính, nhìn một vòng mọi người xung quanh rồi nói:
- Tôi chính là tổng huấn luyện viên của các bạn. Tôi họ Trần, các bạn có thể gọi tôi là huấn luyện viên Trần.
Chỉ có thưa thớt vài âm thanh đáp lại.
Hai đầu lông mày đen nhánh của tổng huấn luyện viên Trần cau lại, giống như đám mây đen rũ xuống, khó chịu hét lên:
- Lớn tiếng một chút, có nghe được không! Trả lời tôi!
m thanh như tiếng sấm vang rền, không ít học sinh có lá gan tương đối mẫn cảm run lập cập, hoảng sợ ngẩng đầu.
- Cái bộ dạng này mà muốn trở thành Ngự sử sao? Trở về ị phân thì còn được!
Tổng huấn luyện viên Trần rít gào, cước bộ qua lại, phảng phất như một con mãnh hổ đang tuần tra lãnh địa của mình.
- Cái gì gọi là Ngự sử, các bạn cho rằng cứ tùy tiện ký kết một cái gọi là huyết khế thì các bạn đã có thể trở thành Ngự sử sao? Đó chỉ là vô nghĩa!
Tổng huấn luyện viên Trần thấp giọng rít gào.
- Không có tín niệm kiên định, không có ý chí cứng rắn như sắt thép, một khi các bạn nhìn thấy quái vật hoang dã chân chính thì sẽ trong nháy mắt tè ra quần, hai cái đùi mềm như cọng bún thiu, lúc đó muốn chạy cũng không thoát!
Mắng chửi chẳng chút lưu tình làm không ít học sinh ở đây đều lộ ra vẻ mặt khó chịu, còn có vài học sinh xen lẫn trong đám người nhỏ giọng nói thầm.
- Cậu kia! Bước ra đây!
Trần tổng huấn luyện viên đột nhiên chỉ vào một người trong đám học sinh.
- Á?
Nam sinh kia giật mình sửng sốt.
- Á cái rắm, nhanh chóng lăn ra đây cho tôi, vừa rồi cậu nói thầm gì đấy?
Tổng huấn luyện viên Trần chắp hai tay sau lưng chuyển bước đi đến.
- Không, em không có nói gì cả.
Nam sinh bị gọi lên có vóc dáng không cao, chỉ khoảng một mét bảy, màu da có chút trắng bệch, đeo một đôi mắt kính gọng đen, đây cũng là bộ dáng phổ biến của rất nhiều học sinh cao trung.
- Nghĩ ông đây là kẻ điếc không bằng, nếu cậu là binh lính dưới tay ông đây thì nhất định đã bị giết chết.
Trần tổng huấn luyện viên nheo đôi mắt lại.- Nhìn bộ dạng hoảng sợ của cậu này, trở về hàng cho tôi.
Nam sinh đeo mắt kính bị gọi lên trước mặt mọi người như vậy làm cho toàn bộ can đảm không còn thừa bao nhiêu của hắn bị tiêu diệt sạch, lúc này hoàn toàn không có chút sức lực cậy mạnh để phản bác.
- Tất cả mọi người sắp xếp thành đội ngũ hình vuông, người phía sau hướng về người phía trước, tốc độ nhanh lên.
Tổng huấn luyện viên Trần mở miệng nói.
Nhanh chóng sắp xếp xong, nhân số cũng kiểm kê hoàn tất, tổng cộng có 2,316 người.
- Tôi hỏi lại một lần, có ai muốn rời khỏi hay không, đây là cơ hội cuối cùng của các bạn, nếu bây giờ không rời khỏi thì sau đó sẽ không còn cơ hội.
Tổng huấn luyện viên Trần không chút để ý nói.
Một đám người hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, có một học sinh chần chờ đi ra khỏi hàng.
Có người thứ nhất thì có người thứ hai.
Cuối cùng ước chừng có khoảng ba mươi sáu người đi ra.
Tổng huấn luyện viên Trần không hề nói lời hung dữ với những học sinh này, cũng không có châm chọc hay cười nhạo, mà chỉ yên lặng gật đầu, đi lên trước vỗ vỗ bả vai một học sinh trong đó, nói:
- Chăm chỉ đọc sách, đọc sách cũng là một con đường rất tốt.
Cậu học sinh kia có chút kinh ngạc, dường như không hề ngờ tới vị huấn luyện viên Trần độc miệng vô cùng này sẽ có thể nói ra lời nói như vậy.
- Được rồi, cút về đi học đi.
Tổng huấn luyện viên Trần dứt lời, quay đầu nhìn về phía mọi người trong đội ngũ, lại nói:
- Bọn họ không phải đào binh, chỉ là lúc nãy bọn họ vừa tiến hành một lần lựa chọn cuối cùng mà thôi. Nhưng các bạn không giống, các bạn đã lựa chọn lưu lại nên bắt đầu từ bây giờ, nếu trong đó có người nửa đường từ bỏ thì đó chân chính là đào binh! Tôi không hy vọng có đào binh xuất hiện.
Tổng huấn luyện viên Trần sắc mặt âm trầm, nghiêm nghị ra lệnh:
- Từ hàng thứ nhất bắt đầu, cứ 38 người chia làm một tổ, tổng cộng 60 tổ, cho các bạn mười phút để hoàn thành.
Cao Bằng được phân đến tổ thứ mười.
Huấn luyện viên phụ trách hắn so với những huấn luyện viên kia cũng chẳng có gì khác nhau, cũng không phải mỹ nữ huấn luyện viên trong truyền thuyết, chỉ là một sĩ quan đen đen, cao cao, gầy gầy, hệt như những sĩ quan khác.
- Tất cả đã sắp xếp xong, tuy rằng đây không phải huấn luyện quân sự, nhưng tố chất cơ bản vẫn phải có, các bạn phải nhớ kỹ số tổ của mình, ngày mai không nên đi nhầm!
Sĩ quan họ Trương nói, một cái họ rất phổ biến. Tên đầy đủ của hắn là Trương Nhẫn Bách, tham gia quân đội đã được 5 năm, cũng chính là đã tòng quân trước khi xảy ra tai biến.
Sau đó lại khuyên răn đại khái mười mấy phút, tổng thể nói cho mọi người biết thời gian huấn luyện và quy trình huấn luyện, về sau thì trực tiếp giải tán.
Hiệu suất cao khiến người ta cảm khái không thôi.
Trở về lớp một lát, giờ học vẫn luôn kéo dài tới buổi chiều mới kết thúc.
Cao Bằng không cần ở lại trường học tiết tự học buổi tối, đây là đặc quyền của học bá, có thể về nhà tự mình ôn tập.
Trên đường về nhà Cao Bằng đang suy nghĩ tin tức xấu mà tổng huấn luyện viên Trần đã nói:
- Bạn học hăng hái báo danh trở thành học sinh năng khiếu lớp Ngự sử so với trong tưởng tượng của tôi phải nhiều hơn rất nhiều, đây là chuyện tốt đồng thời cũng là một chuyện xấu.
- Tiêu chuẩn hạn chế lớn nhất của chúng ta là một ngàn hai, một tháng sau chỉ có thể có một ngàn hai trăm người tiếp tục ở tại trên sân tiếp nhận huấn luyện. Những bạn học không đạt tới tiêu chuẩn chỉ có thể tiếp tục quay về lớp học cầm sách giáo khoa lên mà thôi, nếu như muốn ở lại thì hãy liều mạng cho ông! Lấy ra tất cả bản lĩnh của các người, lấy ra tất cả tín niệm của các người!
__________
*Chú Thích:
(1) Trung nhị: chuunibyou (中二病 = Bệnh Trung nhị) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT