Dịch: Lười biếng giả

Biên: Vong Mạng

***

Mặt hồ dậy sóng đã trở lại êm đềm nhưng cả đám Ngụy gia vẫn như cơn mộng.

Dù sắp tháng Sáu nhưng có lẽ do mồ hôi lạnh thấm ướt áo quần thêm gió đêm thổi khiến ai nấy đều thấy lạnh mình.

Ngụy Vô Úy sau khi cảm tạ lão Quy xong, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm về phía mặt sông, mặt đầy suy tư.

“Gia chủ...sao rồi?”

Vị đại bá Ngụy gia phá vỡ sự im lắng, cất tiếng hỏi kết quả sau cùng. Ngụy Vô Úy nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn mọi người, mỉm cười.

“Việc này đương nhiên là thành công. Các vị đều là tâm phúc của Ngụy gia ta, nên những chuyện tối nay xảy ra ta mong mọi người có thể giữ kín miệng, ngay cả người thân thích nhất cũng không thể tiết lộ!”

Gã nói đến những lời này chủ yếu là nói cho những người khác nghe, còn như lão quản gia và hai vị huynh đệ đại bá của Ngụy Vô Úy đương nhiên là người một nhà.

Nói xong mấy câu này, Ngụy Vô Úy giơ tay mời.

“Đi, đến bến tàu, không say không về!”

Cửa thành Xuân Huệ phủ giờ này đã đóng, ngoài thành cũng chỉ có một chỗ náo nhiệt là chỗ bến tàu. Đây là nơi sinh sống làm ăn của không ít người, có tửu quán, có tiệm cơm cũng có cả khách sạn, dịch trạm. Lại thêm mấy cái thuyền hoa, lâu thuyền lượn qua lượn lại trên sông, là nơi những vị khách phú hộ, công tử lụa là tụ tập ăn chơi ca múa.

Chỗ bến tàu vào buổi tối so sánh với thành Xuân Huệ phủ lúc ban ngày còn náo nhiệt hơn.

Đợi một lúc lâu cho đám Ngụy gia ai cũng đang một bụng hưng phấn bừng bừng rời đi hẳn. Kế Duyên vẫn đứng im ở trên cây dương liễu phía xa. Bằng thuật Nhất Diệp Chướng Mục, hắn chỉ như một phần của cái bóng cây dưới ánh trăng.

Phía mặt sông nơi những cành liễu rủ xuống chỉ còn gió đêm thổi lên dòng nước chảy làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn, đã không còn động tĩnh gì của lão Quy. Nơi xa xa nơi lâu thuyền trên sông loáng thoáng âm thanh múa hát truyền đến.

Từ đầu đến cuối, Kế Duyên một mực đứng ngoài quan sát sự tình. Hắn tuy chỉ thấy một lão Quy cùng ánh sáng của miếng ngọc bội của Ngụy gia nhưng những gì bọn họ nói với nhau thì hắn nghe không sót chữ nào.

Lão Quy cũng không có làm khó gì Ngụy Vô Úy, cuối cùng lại cảm thán ăm ắp tình cảm. Nếu không phải Kế Duyên là người không thích xen vào chuyện người khác thì cũng khó kiềm chế xúc động muốn giúp lão Quy.

Việc lão Quy muốn cầu hắn có lẽ tám phần là liên quan đến tu hành. Kế Duyên thật sự thấy bản thân không có tư cách đứng ra chỉ điểm cho lão, cho nên đến tận lúc này hắn vẫn đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao.

Vốn dĩ chỉ là đi xem chút náo nhiệt lại làm cho lòng Kế Duyên dâng lên không ít cảm xúc.

Trăng kia tròn ở trên đầu

Tâm ta lại khuyết u sầu làm sao

Duyên kia cầu ở nơi nao?

Có lòng vô lực nghẹn ngào lòng ta. (*)

Kế Duyên không định rời đi, dù sao đêm nay cũng không lạnh. Thể trạng của hắn bây giờ có thể thoải mái chống đỡ. Thời gian trôi một mạch đến sáng, nắng sớm bắt đầu hiện lên, Kế Duyên vẫn một bộ dạng ôm một bầu rượu không nằm ở trên cây liễu, cũng chẳng có vẻ gì của thiếu ngủ.

Lúc tỉnh táo lại, hắn duỗi lưng một cái, vô thức lắc lắc bầu rượu đã hết, nhìn quanh cũng không có thấy cái thùng rác nào để bỏ, hắn mỉm cười nảy ra một ý...

Trong Thành Xuân Huệ phủ, chỗ cửa hàng tên Viên Tử Phô ở phía tây phường Phiêu Hương, chưởng quỹ đang tính toán sổ sách ở quầy như thường lệ.

Bên ngoài quán bỗng có tiếng bánh xe nhấp nhô cùng tiếng hô “hết tiền xuống xe” của phu xe vang lên. Chưởng quỹ ngẩng đầu lên nhìn, thì ra Vương Tam gia đang đến cùng hai chiếc xe bò.

Chưởng quỹ vội bỏ việc tính toán rồi đi ra trước cửa tiệm chắp tay nghênh đón.

Vương Tam gia tên thật Vương Tử Trọng, là một vị trưởng bối nhà họ vương, gia tộc rất có quyền thế tiền tài ở Xuân Huệ phủ. Y là huynh đệ với Vương gia chủ, trong nhà xếp vị trí thứ ba, có điều y thường quản lý sản nghiệp Vương gia ở Chu Trang cách đây mấy trăm dặm, rất ít khi về Xuân Huệ phủ.

Nghe thấy lời chào nhiệt tình của chưởng quỹ, Vương Tam gia cũng vui vẻ đáp lễ.

“Ha ha ha, Vương mỗ ăn ngon ngủ tốt chính là do nhớ tới Thiên Nhật Xuân của Viên Tử Phô đó. Trác chưởng quỹ, từ ngày chia tay đến giờ vẫn tốt chứ?”

“Nhờ phúc Tam gia, tại hạ tinh thần cũng tốt lắm. Thiên Nhật Xuân đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi Tam gia tới nhận hàng.”

Hai người cười cười nói nói cùng nhau tiến vào tiệm Viên Tử Phô. Người làm trong tiệm không đợi chưởng quỹ phân phó cũng đã nhanh chóng bắt đầu công việc. Từng vò từng vò rượu ngon được mang từ trong kho ra, ở phía hai chiếc xe bò cũng có hạ nhân Vương gia đến hỗ trợ.

“Tam gia, ta kính ngài một chén?”

“Trác chưởng quỹ khách khí, một chén đủ thế nào được!”

“Ha ha ha, xem trí nhớ của ta này!”

Trác chưởng quỹ đi về phía quầy hàng, từ dưới quầy lấy ra một cái khay, trên khay bày một bầu rượu cùng mấy chiếc chén sứ tinh xảo, gã mang để lên một cái bàn rồi tự mình rót rượu cho Vương Tam gia.

“Tam gia, mời!”

“Đa tạ!”

Vương Tử Trọng ngồi xuống ghế, thuận tay nâng chén lên rồi một hơi uống cạn. Mà Trác chưởng quỹ ở bên lại kín đáo nhìn cái chén của Tam gia khi uống rượu xong, gã phát hiện ra trong chén cũng sót lại không ít rượu như người thường uống.

Vương Tử Trọng phát giác được ánh nhìn của Trác chưởng quỷ, hắn nghi hoặc hỏi:

“Trác chưởng quỹ, lão nhìn cái gì đấy?”

“À, không có gì, không có gì, mời Tam gia uống rượu tiếp!”

Nói xong, chưởng quỹ lại tập trung rót rượu.

Lặp đi lặp lại đến ba chén, mỗi lần chưởng quỹ đều nhìn kỹ chén rượu, Vương Tử Trọng thấy vậy liên cảm thấy toàn thân khó chịu, nếu không phải hắn biết con người của Trác chưởng quỹ, và đối với võ công của bản thân cũng có chút tự tin, sợ là hắn sẽ hoài nghi mình bị hạ độc.

“Trác chưởng quỹ, lão cứ làm trò quái gì thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trác chưởng quỹ nghe thấy vậy cũng không phản đối gì mà chuyển sang ngồi đối diện với Vương Tử Trọng, rót cho đối phương và bản thân một chén rượu đầy.

“Tam gia, võ công của ngài, trên giang hồ là xếp hạng mấy?”

“Lão hỏi cái chuyện này để làm gì?”

Vương Tử Trọng hơi có chút kỳ quái nhưng vẫn trả lời.

“Nếu xét về võ công, trình độ của ta xếp trên hạng nhất lưu cao thủ nhưng cũng còn cách Tiên Thiên cao thủ một bước xa. Nhưng tám năm, mười năm nữa cũng có thể có cơ hội đột phá!”

“Ách...Võ công như ngài, nếu ở ngoài giang hồ thì là thế nào?”

“Ha ha ha... Là hiếm như mào phượng sừng lân!”

Giọng Vương Tử Trọng có chút tự đắc, y lại nâng chén rượu một hơi uống cạn, Trách chưởng quỷ lại vội vàng rót đầy.

“Tam gia, thứ lỗi cho ta mạo muội, ngài có thể một hớp cạn sạch rượu bên trong chén rượu không? Là uống sạch không còn chút rượu dư thừa nào ý?”

“Chuyện này thì khó gì, lão hãy xem đây!”

Nói xong câu này, Vương Tam gia đưa chén lên trước ngực, cánh tay phải đột nhiên lắc một cái, cánh tay vung nên như là hắt rượu vào miệng. Sau đó y giơ chén rượu cho Trác chưởng quỹ xem.

Người ngoài nhìn vào thì cái chén đúng ra sạch rượu nhưng nhìn kỹ thì lòng chén không còn giữ được màu trắng nguyên bản, thế nên khi Trác chưởng quỹ đưa ngón tay sờ vào lòng chén thì có thể thấy đầu ngón tay vẫn dính chút rượu.

“Tam gia chớ trách, để ta thay cho ngài cái chén!”

“Trác chưởng quỹ, lão có tâm sự phải không? Thế nào, chiêu này của Vương mỗ đã làm lão thất vọng hả?”

Vương Tử Trọng hỏi câu này cũng không phải là châm chọc mà thực sự đã nghi hoặc về hành động của chưởng quỹ.

“Tam gia, nếu như chỉ uống rượu như ta thế này, có thể uống cạn sạch rượu đến mức sờ đáy lòng chén cũng không còn thấy gì không?

Hỏi xong câu này, Trác chưởng quỹ làm một tư thế uống rượu hết sức bình thường, chính là bộ dáng của người thường nâng chén rượu uống, chậm rãi uống hết rượu.

Vương Tử Trọng nhìn tư thế Trác chưởng quỹ uống rượu, y nhíu mày trả lời.

“Cái này ta sợ là không làm được, lão cũng nhìn thấy, ta vận kình uống rượu vẫn còn sót lại. Huống hồ là tư thế nhẹ nhàng đơn giản thế. E rằng đến Tiên Thiên tuyệt đỉnh cao thủ, có thể cách hai thước sử dụng Cách Không Thủ Vật, cũng không thể vận dụng rút sạch nước như vậy.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, một câu, Trác chưởng quỹ chấn động trong lòng một cái.

“Thì ra là thế, đa tạ Tam gia giải thích nghi hoặc của ta.”

Trác chưởng quỹ nói lời cảm tạ xong, ít nhiều trong lòng cũng không bận tâm nữa.

Có những thời điểm, có một số việc lại trùng hợp kỳ lạ đến vậy.

“Chưởng quỹ, nếu như ta tự mang bầu rượu đến mua rượu, phải chăng có thể giảm chút bạc. Rượu Thiên Nhật Xuân của các ngươi uống... nó gây nghiện!”

Tiếng Kế Duyên đều đều vang lên ở ngoài cửa, Trác chưởng quỹ nghe xong liền đứng bật dậy, còn va phải Vương Tử Trọng bên cạnh làm y giật mình theo.

Ngẩng đầu nhìn ra trước cửa, chưởng quỹ nhận ra đúng là người mua rượu hai ngày trước.

“Có chứ có chứ, ấy không không, lỗ vốn lỗ vốn a!”

Dù Trác chưởng quỹ đã cố gắng ra vẻ bình thường nhưng trạng thái kích động của y, cơ bản là không thể giấu được. Nhìn Vương Tử Trọng có vẻ nhìn ra vấn đề, ngược lại, Kế Duyên lại nhíu mày suy nghĩ, nghĩ xem vì sao lại thế, nhưng nhất thời nghĩ không ra chỗ nào xảy ra sơ suất.

Vương Tử Trọng nhìn người ở ngoài cửa, chẳng lẽ do người này rất đặc biệt?

Kính người lễ ta cũng là việc nên làm, Vương Tử Trọng chắp tay thi lễ một chút, Kế Duyên cũng lễ phép chắp tay nhẹ một cái xem như đáp lễ.

“Khách quan, khách quan, mời ngài vào! Đây là Thiên Nhật Xuân ủ hai mươi năm, ngài xem thử có hợp ý không?

“Uy Uy Uy! Trác chưởng quỹ này, việc này không đúng nha? Lão không phải nói với ta rượu ủ hai mươi năm, quán có không nhiều, tất cả đều không bán sao?”

Vương Tử Trọng kêu ầm lên, dựng râu trừng mắt, lão tử không mua được rượu thì đừng ai được mua.

(*) Thơ do Cua Đá tỷ viết lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play