Từ lâu, đường Long Đông đã không còn được gọi là nơi phồn hoa nhất ở Tổ Việt quốc nữa. Nhưng dù sao thì nơi đây cũng từng là trung tâm của Tổ Việt quốc trong thời gian dài. Vì vậy nó vẫn duy trì một chút hào quang sau ánh chiều tà. Sau khi Tổ Việt xua quân xâm chiếm Đại Trinh, thành Đại Thông vốn là thủ đô của Tổ Việt lại càng náo nhiệt hơn, tựa như hồi quang phản chiếu.

Kế Duyên dẫn lão giả trực tiếp hóa thành một làn khói, đáp xuống kinh đô Đại Thông. Lúc này đã là buổi trưa, kinh thành rất náo nhiệt. Khắp nơi đều có bóng dáng thương nhân, phần lớn hàng hóa được trao đổi đều là của Đại Trinh.

"Đến đây đến đây, đồ văn phòng tứ bảo thượng hạng từ Kê Châu Đại Trinh đây. Tay nghề của bậc thầy ở huyện Ninh An, hiếm có khó tìm, là văn phòng tứ bảo của thư phòng hộ gia đình giàu có đây, không còn nhiều hàng, không còn nhiều hàng đâu ~~" "

“Đến đây đến đây mà xem này, da tuyết lang từ Kim Châu Đại Trinh, làm áo choàng là thượng hạng!”

"Khách quan, nhìn chiếc khăn choàng này đi, nhìn màu lông này đi, sáng bóng loáng, đích thị là da mới. Chúng ta tìm mua từ các quân gia đấy, đảm bảo đáng đồng tiền, chỉ cần hai mươi lạng mà thôi!"

"Đúng không vậy, ta xem một chút!"

"Nào, đến xem đi!"

......

Sau khi Kế Duyên và lão giả đáp xuống, bọn họ lặng lẽ hòa mình vào đám đông trên đường phố phồn hoa của Đại Thông. Kế Duyên chậm rãi đi phía trước, lão giả đi theo phía sau.

Mà Kim Giáp đi theo phía sau cùng. Lúc này gã đã thay một chiếc áo màu lam vừa vặn, đầu được vấn gọn gàng bằng khăn đen, cộng thêm khuôn mặt đỏ ửng khác với người thường, thoạt nhìn gã giống như một lực sĩ to lớn. Cho nên gã cũng thường xuyên thu hút sự chú ý của người khác, nhưng bọn họ chỉ dám liếc trộm mà không dám nhìn nhiều vì sợ chọc giận Kim Giáp.

Kế Duyên nhìn như không để cảnh tượng náo nhiệt xung quanh vào mắt, nhưng trên thực tế, tất cả mọi thứ đều được hắn lắng nghe. Hắn cứ bước đi tới, lấy ra một tờ giấy vàng từ trong tay áo, đưa cho Mẫn Huyền ở bên cạnh.

"Mẫn Huyền, cái này là Đại sư huynh của ngươi viết hay là sư phụ ngươi viết vậy?"

Lão giả vô thức nhận lấy, liếc mắt nhìn văn tự trên giấy vàng. Đại khái là các Yêu vật ở trong núi sâu hãy tới kinh đô Đại Thông báo danh, chờ đến khi Tổ Việt thắng được Đại Trinh, yêu vật đó có thể dùng vận khí của quốc gia để tẩy đi ác nghiệp, tiến một bước trên tu hành, cũng có thể có được một thần vị.

"Chuyện này tất nhiên là do......"

Lão giả còn chưa nói hết lời, đột nhiên dừng lại, sau đó thân thể sững sờ tại chỗ một lát. Lão vội vàng đến gần Kế Duyên, nhìn Kế Duyên ở bên cạnh.

"Kế tiên sinh làm sao biết về Đại sư huynh vậy?"

Theo lý mà nói, lão giả chỉ mới báo tên của mình và cũng nói một chút về nội dung của trùng cổ chi thuật, ngoài ra lão cũng không nói nhiều. Kế Duyên cũng không ép buộc lão gì cả. Cho nên chắc hẳn Kế Duyên cũng không biết nhiều. Nhắc đến sư phụ thì không có gì lạ, nhưng nói đến Đại sư huynh thì..

Kế Duyên không nói gì cổ vũ lão, chỉ nhẹ nhàng nói.

"Từng gặp mặt một lần, coi như là đạo hạnh thâm hậu. Kim văn do y viết cũng không có gì lạ. Còn sư phụ ngươi có thể dạy dỗ một vài đồ đệ như ngươi, mặc dù có nhiều thứ bất nghĩa nhưng sư phụ ngươi cũng không đơn giản."

Nếu người khác dám nói như vậy, lão giả nhất định sẽ rất tức giận, nhưng đây là Kế Duyên nên chỉ có thể ôn hòa nói.

"Tiên sinh có đạo của tiên sinh, sư tôn cũng có đạo của sư tôn."

Vừa nói, Mẫn Huyền vừa đưa tờ giấy vàng trong tay lại cho Kế Duyên. Mặc dù thứ này là của Đại sư huynh, nhưng hiện tại lão cũng không dám cầm lấy.

Kế Duyên nhận lấy tờ giấy vàng, liếc nhìn Mẫn Huyền. Hắn không nói thêm gì nữa, bước nhanh về phía trước. Mặc dù Mẫn Huyền bị pháp tắc của sắc lệnh phong ấn toàn bộ pháp lực, nhưng dù sao chuyện lão tu luyện mấy trăm năm cũng không phải là giả. Đừng nhìn ngoại hình như một ông lão, thể lực của Mẫn Huyền vẫn rất khoa trương, căn bản chưa có lúc nào mà lão không đi theo kịp.

Hai người bọn họ đi một vòng khắp thành, đương nhiên là muốn đi vào cung. Quy mô của Đại Thông không nhỏ hơn so với Kinh Kỳ phủ của Đại Trinh, hoàng cung còn chiếm một phần ba diện tích đất đai, vì vậy tìm thấy nó cũng không khó một chút nào.

Là một người tu tiên, đương nhiên, Kế Duyên không cần thông báo cho Hoàng đế, những thị vệ trong cung đều vô dụng trước mặt hắn. Hắn đưa Mẫn Huyền và Kim Giáp đi qua cổng cung, đi qua hành lang cung điện, rồi mới đến được bên ngoài cung. Hắn nhìn thấy có rất nhiều cung nữ, thái giám và lão ma ma đi cùng nhau. Có hai nhóm nữ nhân mặc y sam màu đỏ đi ở giữa, mỗi người đều ăn mặc trang điểm một cách chói mắt.

Ba người Kế Duyên đứng yên ở bên đường nơi nhóm người này đi qua. Kế Duyên trầm tư, sắc mặt Mẫn Huyền không dao động, Kim Giáp không có phản ứng gì cả.

"Vị hoàng đế này khá cởi mở đấy."

Kế Duyên nói lời này, bước chân của hắn di chuyển. Hắn cùng với những oanh oanh yến yến này đi về phía trước, rõ ràng là đi thẳng tới Kim điện.

Đây là lần đầu tiên Kế Duyên nhìn thấy kỳ tuyển tú nữ của Hoàng đế. Mà lúc này lại là thời khắc quan trọng khi hai nước đang có chiến tranh, vậy nên hắn càng cảm thấy hoang đường hơn là thú vị.

Bên ngoài đại điện, thị vệ canh gác nghiêm ngặt. Đám oanh oanh yến yến này dừng lại bên ngoài, cùng giữ im lặng với nhau, nhưng nhịp tim của họ đập mạnh đến mức gần như nhảy ra ngoài.

Kế Duyên muốn đi vào nhìn một lát, nhưng hắn lại nhìn thấy có khí tức yêu tà cố thủ ở kim điện, cho nên tạm thời hắn không có ý định tiến vào kim điện đối mặt với yêu ma.

"Tuyên tú nữ vào điện ~~~~"

Nghe thấy ý chỉ của Hoàng đế, một lão thái giám trong kim điện lớn tiếng tuyên triệu ra phía ngoài.

" Tuyên tú nữ vào điện ~~~~"

Bên ngoài cũng có một gã thái giám lớn tiếng lặp lại câu này.

Sau đó, một chút thanh âm xôn xao bên ngoài đại sảnh truyền đến tai Kế Duyên. Các tú nữ chậm rãi bước vào kim điện với tư thế ưu mỹ nhất của mình dưới sự dẫn dắt của các cung nữ thái giám và lão ma ma. Sau đó bọn họ xếp thành hai hàng và cùng hạ người hành lễ.

"Hoàng thượng thánh an!"

Sau khi hành lễ, các tú nữ không dám ngẩng đầu lên mà chỉ đứng tại chỗ và chờ đợi những chỉ thị tiếp theo.

Lão thái giám bên long ỷ thấp giọng nói.

"Bệ hạ, tổng cộng có hai mươi tú nữ có thể diện thánh, mời bệ hạ nhìn qua."

Hoàng đế mỉm cười trên long ỷ, nhìn các nữ tử bên dưới, rồi gật đầu.

"Đều ngẩng đầu lên để Cô nhìn xem nào!"

Các tú nữ sớm đã được lão ma ma dặn dò, huấn luyện nhiều lần, lúc này đều chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía long ỷ. Ai nấy đều nở nụ cười bảy phần mỉm cười ba phần chứa xuân khí, trong lòng có sợ hãi và cũng có hưng phấn.

"Tuyệt, tuyệt, tuyệt! Tất cả đều đáng yêu!”

Hoàng đế liên tiếp nói ba chữ tuyệt, miệng cười đến không khép lại được. Lão thái giám bên cạnh vội vàng nhắc nhở.

"Bệ hạ, ngài có thể để cho các nàng tự giới thiệu. Ngài xem vị nào hợp tâm ý của ngài thì ra lệnh cho lão nô ghi lại vài chữ. Sau buổi gặp gỡ đầu tiên ngày hôm nay, tiếp đó sẽ tập trung quan sát một lượt, rồi mới chọn ra những người ưu tú...... "

"Ha ha ha ha ha, giới thiệu đương nhiên sẽ phải giới thiệu rồi, nhưng không cần phải chọn lựa nữa. Hai mươi mỹ nhân này đều xinh đẹp hơn người. Cô muốn toàn bộ, ha ha ha ha ha, cô muốn toàn bộ!”

Lão thái giám sững sờ một lát, các quý tộc trong điện cũng sững sờ, ngay cả mấy tú nữ cũng sửng sốt trong chốc lát. Nhưng trái tim của các nàng cũng đồng thời thấy cuồng hỉ trong lòng. Không ít nữ tử nhẹ nhàng nắm lấy váy của mình, chỉ cảm thấy ngày bay trên cành cây trở thành phượng hoàng không còn xa.

"Hoang đường!"

Một tiếng trách cứ giận dữ vang lên bên cạnh. Sau đó một lão thần bước ra, đứng trước mặt đám tú nữ, chắp tay hành lễ với Hoàng đế.

"Thần Lưu Tiên Hổ muốn dâng tấu."

Lông mày Hoàng đế nhíu lại, nhưng gã không quát mắng gì, chỉ gật đầu.

"Lưu ái khanh, hôm nay không thượng triều. Nếu có tấu chương thì trước cứ trình Lại Bộ, Cô sẽ xem sau."

Lão thái giám lập tức đi xuống đến bên cạnh lão thần để lấy tấu chương. Nhưng khi đến gần hơn, lão thái giám thấy lão thần không mang theo tấu chương nào cả.

"Ấy, Lưu đại nhân, tấu chương đâu?"

"Hừ!"

Lão đại thần vẫn duy trì trạng thái chắp tay, nhìn thẳng vào long ỷ rồi nói.

"Tấu chương của thần đã được dâng lên bệ hạ rồi, trước sau có tới sáu bản còn chưa được bệ hạ phê chuẩn. Hiện tại binh lính tiền tuyến đang chiến đấu đẫm máu vì vận mệnh của đất nước, bệ hạ không để ý triều chính nhưng lại có thời gian tuyển tú, làm sao có thể cai trị đất nước lâu dài đây?"

"Lưu ái khanh, triều đình ta có sự trợ giúp của tiên nhân, lấy được Đại Trinh là chuyện dễ dàng. Ngươi không thấy trong thành có rất nhiều bảo vật vận chuyển từ Tề Châu Đại Trinh sao? Mấy vị tiên sư cảm thấy như thế nào?"

Một gã ma đầu nhã nhặn, mặc một trường bào rộng tay, đầu đội tiểu quan và trâm vàng, tiến lên một bước và cười nói.

"Lưu đại nhân, trong quân ta có rất nhiều người tài năng, trước đây lại có cao nhân giúp đỡ. Hoàng đế được các cao nhân ban dược, sắp trở thành thần quân bất khả chiến bại. Cho dù Đại Trinh cũng có chút thủ đoạn, chắc chắn không chống lại được ý trời. Ta nghe nói cháu gái của Lưu đại nhân cũng tham gia tuyển tú, nhưng nàng đã bị đánh rớt ở vòng hai. Nếu đại nhân có ý kiến gì về chuyện này, ngài có thể nói ra cho rõ ràng."

"Tên yêu sĩ nhà ngươi! Tương truyền trong cấm quân có người nhìn thấy ngươi ăn thịt người, căn bản chính là yêu ma tà vật. Ngươi còn dám tự xưng là Thiên Sư. Hoàng thượng, cho dù sau này Tổ Việt chúng ta chiến thắng trong chiến tranh, yêu nhân như vậy chắc chắn sẽ hại nước hại dân, hoàn toàn không thể tin được!”

"Này, Lưu đại nhân nói quá lời rồi. Ta trung thành tận tâm với Hoàng đế. Những người giúp ta tu luyện pháp bảo cũng là vì lợi ích của giang sơn Tổ Việt. Tất cả bọn họ đều được dâng tấu lên thánh thượng. Chưa kể, bây giờ hai nước đang có chiến tranh, những tu sĩ như chúng ta vẫn có thể tham chiến trợ giúp. Còn Lưu đại nhân có thể làm gì khác ngoài việc sủa như chó không?"

"Ngươi...... Ngươi!”

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tất cả lui xuống, quay lại chuyện chính hôm nay đi."

Hoàng đế hiển nhiên không có hứng thú với những chuyện đó, cho nên mới bảo hai người lui ra, đợi các tú nữ lần lượt giới thiệu bản thân. Nhưng một ít đại thần, trong đó có Lưu Tiên Hổ cũng không có tâm trạng xem nữa, trực tiếp cáo lui rồi rời khỏi kim điện.

Những giọng nói trong kim điện đều vang lên bên tai Kế Duyên. Sau đó, hắn nhìn thấy những vị đại thần kia đi ra khỏi kim điện với sắc mặt khó coi. Ngay khi bọn họ rời đi, trong mắt Kế Duyên, ánh sáng trong toàn bộ kim điện đồng loạt giảm xuống mấy bậc, dường như trở nên rất mờ mịt.

Chẳng mấy chốc, tiếng cầm sắt cổ nhạc vang lên từ trong điện, tựa như các tú nữ vẫn còn một phần thi thố tài nghệ nữa.

Kế Duyên lắc đầu, nhìn Mẫn Huyền và Kim Giáp.

"Đi thôi, chúng ta vào góp vui đi."

Khi Kế Duyên bước lên bậc thềm, một số người tu hành trong kim điện dần nhận thấy một chút bất thường và không thể không đưa mắt nhìn về phía cửa điện.

Không lâu sau, một nam tử mặc thanh sam cùng với hai người đi theo phía sau bước vào trong điện. Những giáp sĩ xung quanh đều không thấy họ.

"Các hạ là người phương nào mà dám cả gan xông vào kim điện? Nếu là đến lấy sắc phong thì cũng nên bẩm báo trước!"

Một trong những tu sĩ quát lớn hỏi Kế Duyên. Âm thanh lớn đến mức làm lu mờ tiếng cổ nhạc. Điều này cũng làm cho tất cả các nhạc công vô thức dừng lại. Các tú nữ đang múa cùng nhau lại càng không biết phải làm sao, sau đó lập tức lui về bên cạnh lão ma ma.

Tất cả ánh mắt trong kim điện đều tập trung vào ba người Kế Duyên. Kế Duyên cũng không ẩn tàng thân hình, thoải mái đi tới trung tâm của kim điện.

"Tiên trưởng, là ngươi sao? Ai nha, ngươi quay lại đây đưa tiên dược cho Cô à?”

Hoàng đế hôm nay tinh lực dồi dào, ánh mắt cũng rất tốt, trong nháy mắt đã nhận ra Mẫn Huyền nên không khỏi ngạc nhiên. Nhưng lão giả liếc nhìn Kế Duyên rồi lắc đầu trả lời.

"Bệ hạ nhầm rồi, lão phu phụng bồi Kế tiên sinh đến đây."

"Kế tiên sinh?" "Kế tiên sinh..."

"Kế tiên sinh?" "Họ Kế..."

Trong đại điện, phản ứng của mỗi người đều khác nhau. Phần lớn đều nghi hoặc, cũng có người nghĩ đến điều gì đó, trái tim run nhè nhẹ.

"Tiên sinh cũng đến đây giúp Cô à? Không biết tiên sinh có bản lĩnh gì, có nguyện ý tiếp nhận sắc phong hay không?”

Hoàng đế Tổ Việt tràn đầy hứng thú. Một năm nay nhìn thấy rất nhiều tiên nhân, mỗi lần như vậy đều khiến y khao khát bá nghiệp thiên thu.

Kế Duyên lắc đầu mỉm cười, nhẹ nhàng chắp tay về phía long ỷ.

"Kế mỗ chỉ đến đây để lấy lại thứ không thuộc về bệ hạ. Về phần giang sơn xã tắc cùng với bá nghiệp thiên thu, đó không phải là việc của Kế mỗ. Nhưng Kế mỗ xin khuyên bệ hạ một câu. Tai họa yêu ma đều rất khó giải quyết, tốt hơn hết vẫn nên sử dụng chúng một cách thận trọng."

Nói đến đây, đôi mắt trắng xám của Kế Duyên cũng quét về phía những Thiên Sư ở bên cạnh. Yêu khí, ma khí, tà khí đều có thể nhìn thấy dưới Pháp nhãn của hắn. Hắn thật sự hy vọng bọn họ sẽ vì tức giận mà ra tay với hắn.

Nhưng có lẽ bởi vì Mẫn Huyền ở bên cạnh hắn, cho nên những tiên sư này vốn là thần tử của Tổ Việt đều khá kiềm chế.

"Hừ, khẩu khí của các hạ cũng không nhỏ." "Nói chuyện cũng phải uốn lưỡi đấy!"

"Đạo hữu nói chuyện vẫn nên chú ý một chút."

Trong lời nói lạnh nhạt của đám tiên sư, Hoàng đế ngồi trên long ỷ nghiêng người về phía trước, nhíu mày hỏi.

"Tiên sinh muốn lấy cái gì?"

"Không có gì, chỉ là con trùng trong cơ thể bệ hạ mà thôi! Quẻ tượng gọi gió, quẻ chấn gọi lôi.”

Sau khi Kế Duyên nói xong, không đợi Hoàng đế trả lời, hắn phất tay tạo ra gió. Một hồi pháp quang chiếu lên thân thể Hoàng đế, gần trăm huyệt đạo trước người sau lưng y được đưa ra ánh sáng. Sau đó Kế Duyên thu lại tay trái, lộ ra hình dạng ba ngón tay.

Hoàng đế đột nhiên cảm thấy tay chân và cơ thể của mình bị trói buộc bởi vài sợi xiềng xích. Y bị kéo ra khỏi long ỷ, mở miệng hét lớn.

"A... Hộ giá, hộ giá, a... Á..."

Tiếng gầm của Hoàng đế dần dần thay đổi, sau đó một tiếng gào rú kinh hãi cũng phát ra từ miệng y, căn bản không giống tiếng người.

"Dừng tay!" "Buông bệ hạ ra!"

"Ô...ô...n...g..."

Một hồi kiếm minh vang lên, Thanh Đằng kiếm hiện thân. Từng đợt kiếm khí và kiếm ý khiến nhiệt độ trong đại điện chợt giảm mạnh, thậm chí còn đè ép những tiên sư kia không thở nổi, không ai dám bước lên nữa.

"Rống......"

Sắc mặt Hoàng đế dữ tợn, gân xanh trên mặt và thân thể giống như giun đất thật lớn, thoạt nhìn như không ngừng quằn quại.

Kế Duyên sắc mặt lạnh lùng, lắc đầu thở dài.

"Thân là vua của một nước, lại thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, yêu không yêu, quá đau buồn đáng tiếc."

Vừa nói xong, một luồng ánh sáng đỏ bắt đầu khởi động trên người Hoàng đế, sau đó chui ra khỏi cơ thể rồi xoay tròn, bay vào tay trái của Kế Duyên, bị ba ngón tay của hắn nắm lấy. Đó là một con trùng dài có bốn cánh sáu chân, nửa thân trước giống như bọ cánh cứng, nhưng nửa thân sau lại giống như một con sâu kỳ lạ. Nó không ngừng vặn vẹo, không ngừng giãy giụa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play