Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Thương Khung

Vùng hoang dã này là một khu vực rộng lớn không có người ở, nhưng chỉ cần Kế Duyên muốn thì đương nhiên có thể đến khu vực đông dân cư trong thời gian rất ngắn, nhưng hắn không vội vàng làm như vậy.

Mà sự mờ ảo của khung cảnh bình thường cũng không thể cản trở sự hưng phấn trong mắt Kế Duyên. Mặc dù Đại Trinh và Tổ Việt đang đứng trong cuộc chiến sinh tử quyết định vận mệnh của đất nước, nhưng đối với vạn vật tự nhiên, con người chỉ là một phần của nó. Bây giờ là đầu xuân, cái lạnh khắc nghiệt vẫn chưa hoàn toàn qua đi, nhưng những gì Kế Duyên có thể nhìn thấy là sức sống mùa xuân tràn trề đang ấp ủ trong những nhành cỏ và thân cây khô. Và đó là thời điểm một năm mới sắp bắt đầu.

Đi bộ ở nơi hoang dã một lúc, Kế Duyên thản nhiên đi tới một khu rừng nhỏ tương đối thưa thớt. Cây cối to và cao, nhưng có thể nhìn xuyên qua rừng cây từ trước ra sau, rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Dừng chân đứng lại nơi này, Kế Duyên cũng chưa vội ngồi xuống. Hắn ném lá bùa hình người từ trong tay áo ra trước mặt. Ngay sau đó, có thứ ánh sáng màu vàng xẹt qua, ở bên cạnh hắn xuất hiện một vị Kim Giáp Lực Sĩ cao lớn.

Ở gần đó, hạc giấy nhỏ nãy giờ vẫn đang bay tán loạn khắp nơi. Vừa nhìn thấy Kim Giáp Lực Sĩ, nó lập tức quay trở về, đáp xuống đỉnh đầu của lực sĩ.

"Tôn thượng!"

Kim Giáp Lực Sĩ cẩn thận hành lễ. Kế Duyên đi chậm lại, bước một vòng quanh Kim Giáp Lực Sĩ.

"Tình huống của ngươi có hơi đặc biệt, nhưng cũng đã sinh ra linh tính. Quả thực không thể giấu ngươi ở trong tay áo mãi được. Dù sao thì ngươi cũng khác đám chữ nhỏ kia, vì lúc ngươi còn là lá bùa thì không có tri giác."

Lúc còn ở trong U Minh quỷ phủ, đương nhiên Kế Duyên cũng đã nhận ra ánh mắt khác lạ của Kim Giáp Lực Sĩ. Dù Tân Vô Nhai và đám quỷ tu chỉ thấy Kim Giáp thần tướng cao lớn lạnh nhạt, nhưng người hiểu rõ nhất về Kim Giáp lực sĩ vẫn là chủ nhân. Kế Duyên biết rằng thông thường thì ánh mắt của gã có vẻ thờ ơ, nhưng bây giờ đã lộ ra một chút hiếu kỳ trong đó.

Kế Duyên đi vòng quanh Kim Giáp Lực Sĩ thêm một vòng. Sau đó, hắn dừng lại ở chính diện, ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ kia rồi cẩn thận nói.

“Trước cứ đặt tên đã, không bằng ta gọi ngươi là Kim Giáp nhé?”

Con hạc giấy nhỏ nhìn Kế Duyên, lại cúi đầu nhìn Kim Giáp Lực Sĩ. Kim Giáp lực sĩ cũng cúi đầu hành lễ với Kế Duyên, dùng thanh âm uy nghiêm nói.

"Đa tạ Tôn thượng ban tên cho!"

Kế Duyên khẽ cười. Dù hắn có bản tính lười biếng nhưng cái tên này cũng không quá kém. Tuy phản ứng của Kim Giáp Lực Sĩ vẫn bình bình đạm đạm như lúc trước nhưng khí tức trên người lại phập phồng, rõ ràng trong lòng rất kích động.

‘Vừa đúng lúc có cái tên Kim Giáp Lực Sĩ. Sau này cứ theo thứ tự Giáp Ất Bính Đinh mà đặt tên, thấy cũng ổn đấy.’

Nghĩ vậy, Kế Duyên lại vuốt cằm nhìn chằm chằm vào Kim Giáp Lực Sĩ, vừa hay nhìn thấy con hạc giấy nhỏ không ngừng dùng cánh chỉ vào bản thân mình, cũng làm cho Kế Duyên thấy buồn cười.

“Ngươi quên rồi à. Tên của ngươi là Hạc Đồng Nhi. Sau này nếu ngươi thấy trẻ con quá thì có thể bỏ chữ Nhi đi.”

Kế Duyên lại lần nữa nhìn về phía Kim Giáp Lực Sĩ.

“Hãy nhớ kỹ những cảm giác tiếp theo.”

Nói xong, hắn chỉ vào cái trán của Kim Giáp Lực Sĩ từ phía xa. Một đạo pháp quang mơ hồ chiếu xạ lên trán gã, rồi cuối cùng nhập vào bên trong. Vẻ ngoài của Kim Giáp Lực Sĩ dần dần sinh ra một vài biến hóa. Vóc dáng chậm rãi thấp xuống một chút. Kim giáp sáng lạn trên người cũng hơi mờ đi, thậm chí màu da đỏ bừng cũng giảm đi không ít. Tuy màu da vẫn đỏ nhưng không khoa trương như trước nữa.

Sau khi Kế Duyên thu tay lại, đứng trước mặt là một đại hán cao hơn hắn nửa cái đầu. Gã này mặc trên người quần áo bằng vải bố màu đỏ. Thân hình cao to như một cột điện bằng sắt, và vẫn có cảm giác cực kỳ áp bách như xưa.

Vào lúc Kim Giáp Lực Sĩ bắt đầu biến hóa, hạc giấy nhỏ đã sớm bay tới đậu trên vai Kế Duyên. Đợi toàn bộ quá trình thay đổi của đối phương hoàn tất, hạc giấy lại rời khỏi vai Kế Duyên, bay vòng quanh Kim Giáp Lực Sĩ, rồi mới đáp lên bả vai và thử mổ mổ lên cổ Kim Giáp.

Lúc này, động tác của Kim Giáp cũng đã phong phú hơn một chút. Gã cúi đầu nhìn bản thân, vươn tay ra xem xét, cũng thử bóp tay. Rồi thanh âm xương cốt và cơ bắp “lắc rắc” giòn tan truyền ra. Gã lại nghiêng đầu nhìn hạc giấy nhỏ trên vai mình.

"Như thế nào? Nhớ được bao nhiêu?"

Kế Duyên hỏi một câu như vậy. Động tác của Kim Giác rõ ràng có dừng lại một lúc. Gã quay đầu nhìn Kế Duyên.

“Tôn thượng, ta… không nhớ.”

"Vậy thử lại lần nữa. Đầu tiên, ngươi bỏ qua suy nghĩ hiện hình đang có trong lòng, sau đó tìm kiếm lực lượng quanh thân."

Kế Duyên cũng chẳng thấy phiền muộn chút nào. Hắn đã biết rõ Kim Giáp Lực Sĩ này có thể không giỏi về mặt học tập cho lắm.

Nghe thấy lời của Kế Duyên, hán tử lập tức cho rằng đó là mệnh lệnh. Toàn thân gã chấn động, khí tức chung quanh cũng đột nhiên phát sinh kịch biến.



"Đông..."

Một tiếng nổ vang giống như cự chùy đánh lên mặt trống, mạnh tới nỗi chấn động tâm thần.

Sau một khắc, màu vàng nhàn nhạt trên người Kim Giáp chuyển từ tối qua sáng. Giữa tiếng xương cốt cơ bắp và tiếng ma sát vang lên, Kim Giáp trong khoảnh khắc đã hóa thành chân thân của Kim Giáp Lực Sĩ.

Trong khi khí tức biến hóa, mái tóc dài của Kế Duyên khẽ lay động nhưng thân hình vẫn không nhúc nhích. Hắn còn cảm thấy quá trình khôi phục chân thân của Kim Giáp Lực Sĩ rất có khí thế.

“Cố gắng đừng suy nghĩ nhiều, cảm thụ xem pháp lực của ta đang lưu động như thế nào. Trên người của ngươi giống như có họa phù, tốt rồi, chú ý.”

Sau khi nói xong câu nó, Kế Duyên để dành mấy giây cho Kim Giáp kịp chuẩn bị, rồi lại một lần nữa chỉ vào cái trán của gã từ phía xa.

Một lúc sau, thân hình của Kim Giáp lại bắt đầu biến hóa. Trong tình huống không có gì thay đổi, rất nhanh gã đã trở lại hình dáng một đại hán cao lớn mặc áo bằng vài thô màu đỏ.

Lần này Kim Giáp không nhìn xuống trạng thái của mình nữa mà bắt đầu lâm vào trầm tư, cau mày suy nghĩ. Kế Duyên cũng không quấy rầy gã. Đợi hơn nửa ngày sau, cuối cùng Kim Giáp cũng mở miệng nói.

“Tôn thượng, ta… không nhớ.”

Kế Duyên sớm đã có chuẩn bị tâm lý, gật đầu nói.

"Không có gì đáng ngại, chúng ta lại thử tiếp, không ai trời sinh đã làm được."

"Lĩnh pháp chỉ!"

Kim Giáp duỗi thẳng người, hơi chắp tay. Kế Duyên thả lỏng không có nghĩa là gã cũng thả lỏng,. Nói chính xác thì đây sẽ là áp lực rất lớn đối với Kim Giáp, mặc dù bản thân gã vẫn không hiểu khái niệm áp lực là gì.

Lần nữa hiện ra chân thân, lần nữa biến hóa thân hình...

Kế Duyên khá kiên nhẫn. Hắn lặp đi lặp lại như vậy gần nửa ngày, cũng không nhớ rõ đã thử bao nhiêu lần, lúc này mới hỏi lần nữa.

"Như thế nào?"

Kim Giáp trầm mặc trong hai hơi thở, không dám và cũng không trốn tránh câu hỏi của Kế Duyên. Gã thành thành thật thật hồi đáp.

“Tôn thượng, ta… không nhớ.”

“Nếu so với lúc ban đầu thì có thấy tiến bộ chút nào không?”

Kim Giáp nhíu mày cẩn thận suy nghĩ mười mấy nhịp thời gian, sau đó mới dùng âm thanh hùng hậu trả lời.

"Ta... cũng không cảm thấy có tiến bộ."

Ở trên đỉnh đầu Kim Giáp, hạc giấy nhỏ nhẹ nhàng vỗ lên đầu gã.

Kế Duyên rốt cuộc cũng tạm thời buông tha, trấn an một câu.

"Sau này cố gắng nhiều hơn là được. Tạm thời ngươi có thể đi theo ta, cố gắng thấy nhiều nghe nhiều, có lẽ sẽ tiến bộ hơn."

Lúc Kế Duyên nói lời này, mặc dù đang nhìn Kim Giáp nhưng ánh mắt vẫn liếc xéo và phần lớn sự chú ý dồn lên hạc giấy nhỏ trên đỉnh đầu gã.

Tiểu gia hỏa này an ủi Kim Giáp xong, trên người nó mơ hồ có quang sắc biến hóa. Lông vũ thay đổi trong thời gian ngắn, rất nhanh đã khôi phục trở lại.

“Ngươi vậy mà nhìn một chút đã hiểu, nhưng vẫn còn kém một xíu.”

Nói xong, Kế Duyên thò tay chỉ lên đầu Kim Giáp, điểm vào hạc giấy nhỏ. Nó vỗ cánh bay lên giống như kẻ say rượu bay lung ta lung tung không vững. Nó bay hoảng loạn trên không trung một lúc rồi đáp vào lòng bàn tay Kế Duyên.

Kế Duyên gập con hạc giấy lại, nhét vào túi gấm trong ngực áo. Sau đó hắn nhìn thoáng qua Kim Giáp, rồi đi về hướng Đông Bắc. Tuy rằng hình dáng của Kim Giáp thay đổi nhưng không có biến hóa, lập tức đuổi kịp Kế Duyên.

Tốc độ của Kế Duyên càng lúc càng nhanh, dù bộ pháp vẫn không nhanh không chậm như trước, nhưng sải chân rất dài. Cách thức này giống như đang súc địa mà đi. Vậy mà Kim Giáp vẫn có thể nhẹ nhàng đuổi kịp. Quả thực đã có biến hóa một trời một vực với lúc trước khi học tập.

Giống như lần đầu tiên đi tới Tổ Việt Quốc, ven đường có thể nhìn thấy một vài thôn nhỏ hoang vắng. Nhưng vì khá gần Vô Nhai quỷ thành, hắn đi tới đâu cũng không phát hiện tử khí quỷ khí gì, nói chung là không có các loại cô hồn dã quỷ.

Bởi vì lúc trước dành khá nhiều thời gian luyện tập cho Kim Giáp, nên rất nhanh sắc trời đã tối đen. Khi Kế Duyên đi tới một gò đất nhỏ, ở phương xa xuất hiện ánh sáng nhưng không giống tinh quang. Hắn có thể thấy vùng đất phương xa ấy có vẻ rất náo nhiệt, rõ ràng có hỏa đăng và hỏa khí của con người.

Ở nơi đó là Nam Đạo huyện thành. Kế Duyên nhìn lại gò đất, không khỏi cười nói.

“Khà khà, lại là nơi này, chính là nơi lúc trước gặp con trâu thô lỗ kia. Không biết bọn họ hiện tại như thế nào rồi. Tối nay, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi.”

Đã trễ như vậy, Kế Duyên cũng không có ý định giữa đêm tiến vào huyện Nam Đạo. Hắn tìm một khối đá lớn, nhảy lên đó. Hắn đỡ đầu nằm xuống, ngửa mặt nhìn tinh không trên bầu trời.

Kim Giáp đứng ở bên cạnh hòn đá, không nhúc nhích.

"Học làm người đi, nếu không quen nằm thì ngươi có thể ngồi, không ai đứng đó trợn mắt mà nghỉ ngơi đâu."

"Tôn thượng, Kim Giáp không cần nghỉ ngơi."

Kế Duyên nghiêng người nhìn về phía gã, cười nói.

"Ta cũng không nói ngươi cần nghỉ ngơi, chỉ nói ngươi học mà thôi."

Kim Giáp nghe vậy, hơi hơi khom người chắp tay.

"Lĩnh pháp chỉ!"

Nói xong, gã ngồi xếp bằng trên mặt đất. Từ lúc gã bắt đầu có ý thức đến nay, thậm chí có thể nói đây là lần đầu tiên Kim Giáp ngồi xuống. Chỉ là gã vẫn mở to đôi mắt, hơn nữa còn không chớp mắt lấy một lần.

“Ài, ngươi còn phải học nhiều…”

Vào lúc Kế Duyên đang thở dài, phần ngực áo của hắn hơi động đậy. Hạc giấy nhỏ đã tỉnh lại, lại lần nữa chui ra khỏi túi gấm, vươn người giãn cơ thể.

Nó vỗ cánh bay lên. Thấy Kế Duyên không để ý đến mình, nó mới an tâm bay về hướng xa xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play