Dịch: Minh Nguyệt

Biên: Tiểu Duyên

Bạch Ngọc Sách

***

Chúng long từ Hoang Hải xa xôi trở về ước chừng phải mất mười tháng mới có thể quay lại đường ranh giới giữa Hoang Hải và Đông Hải.

Đàn rồng sớm đã không thể chờ được nữa, vội vàng vươn mình ra khỏi mặt biển, bay lên không trung.

Những con rồng này đều thuộc Tứ Hải long tộc theo nghĩa bình thường, ở Hoang Hải thời gian lâu như vậy, khi được nhìn thấy nước biển xanh thẳm trong suốt một lần nữa, tất cả đều nhịn không được mà thét dài từng tiếng long ngâm.

Kế Duyên càng không cần phải nói.

Vào thời khắc nhìn thấy Đông Hải mênh mông, tâm tình của hắn bỗng thấy thật thoải mái.

Tới nơi này, quần long cũng đã đến lúc muốn phân tán ra.

Long tộc có ý thức phân biệt địa vực rất mạnh.

Long tộc đến từ Nam Hải và Bắc Hải đều hy vọng có thể trở về thật nhanh.

Cho nên vừa vào Đông Hải, Cộng Dung và Thanh Vưu lập tức nói lời chia tay với đám người Kế Duyên.

Đại bộ phận Giao Long của Nam Hải và Bắc Hải đang ở hình dáng thân thể rồng lơ lửng trên trời.

Còn Cộng Dung và Thanh Vưu cùng với những Long tộc cực kỳ thân thiết với bọn họ đang ở hình dáng con người.

Kế Duyên và Ứng Hoành cùng với Hoàng Dụ Trọng bên này cũng vậy.

Giữa những cụm mây trên bầu trời, bầy rồng chia làm ba phần.

“Kế tiên sinh, Hoàng Long Quân, Ứng Long Quân, Cộng Long Quân, chúng ta đã trở lại cảnh giới của Tứ Hải, việc nên làm đều đã hoàn thành, chúng ta cũng nên chia tay.

Mấy vị Long Quân tất nhiên không cần phải nói.

Kế tiên sinh, ngày khác nếu đi ngang qua Bắc Hải, mời ngài đến cung của ta làm khách.

Thanh mỗ nhất định sẽ chiêu đãi tốt!”

Thanh Vưu vừa nói, vừa chắp tay về phía hai phương hướng, tập trung hành lễ với Kế Duyên.

Cộng Dung cũng như thế, hành lễ cáo biệt, đồng thời cũng mời mọc Kế Duyên một phen.

“Kế tiên sinh, ta cũng hy vọng ngài đến cung điện trong biển của ta làm khách.

Cộng mỗ tất sẽ không chậm trễ tiên sinh, đương nhiên là mở tiệc tiếp đãi!”

“Nếu có cơ hội, Kế mỗ nhất định sẽ tới cửa quấy rầy! Các vị sau này gặp lại!”

“Ha ha ha ha, sau này gặp lại.

Kế tiên sinh, có cơ hội nhất định phải đến Bắc Hải của ta, Thanh mỗ cáo từ trước!”

Thanh Vưu cười to.

Mấy Giao Long hình người ở bên cạnh y cũng cùng nhau hành lễ, móng tay hóa thành thân hình rồng, mang theo tiếng long ngâm đi xa.

Hơn mười con Giao Long theo sát phía sau, hướng về phía bắc bay lên trời.

Cộng Dung lộ vẻ tươi cười, đang nghĩ cũng nên bái biệt rời đi rồi.

Cộng Tú ở bên cạnh thật sự nhịn không được, cố gắng chịu áp lực, thấp giọng nhắc nhở một câu.

“Cha...!Chuyện của hài nhi...”

Nghe thấy Cộng Tú mở miệng, sắc mặt của Kế Duyên, Ứng Nhược Ly và Ứng Phong đứng bên cạnh Ứng Hoành lập tức trở nên không dễ nhìn.

Mà Cộng Long Quân đứng trước Cộng Tú cũng khẽ nhíu mày, sắc mặt không tốt quay đầu nhìn về phía đứa con trai không nên thân của mình.

Trong lòng Cộng Tú có chút sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn lộ ra thần sắc cầu xin.

Cộng Dung nhìn nhi tử này một cái, chậm rãi quay lại nhìn Kế Duyên, lại một lần nữa khôi phục vẻ mặt tươi cười.

“Kế tiên sinh, lúc trước nghe Ứng Long Quân nói, ngài ấy có một vị tiên nhân hảo hữu trồng được một gốc thiên địa linh căn, không biết có phải là tiên sinh ngài đây không?”

Kế Duyên cười cười lắc đầu.

“Kế mỗ chưa từng trồng thiên địa linh căn.”

Khi Cộng Dung và Cộng Tú đều hơi sửng sốt, Kế Duyên mới tiếp tục nói.

“Nhưng trong nhà ta quả thật có một cây táo đặc thù.

Cây táo kia cũng không phải do Kế mỗ trồng.”

Thực ra Cộng Dung biết rõ lúc trước Ứng Hoành chỉ là bán mặt mũi cho lão, để cho tất cả mọi người có bậc thang đi xuống.

Ứng Nhược Ly là nữ nhi bảo bối của mãng long này, lúc trước không nổi đóa đã là tốt lắm rồi.

Cho nên giờ phút này, lão cũng không đối thoại với Ứng Hoành, mà trực tiếp nói với Kế Duyên luôn.

“Kế tiên sinh, nói vậy ngài cũng biết, Cộng Tú con ta mấy năm trước bị thương nguyên khí căn bản, thương thế đặc thù, khó có thể phục hồi.

Nếu tiên sinh thuận tiện, có thể cho ta một quả linh căn hay không? Đương nhiên, lão phu biết được quả linh căn không phải chuyện đùa, lão phu nhất định sẽ trả đủ thành ý.”

Cộng Tú chẳng qua cũng chỉ là một đứa không nên thân trong rất nhiều đứa con của lão, hơn nữa còn là đứa con làm lão mất hết mặt mũi.

Lão kỳ thật vốn muốn việc này cứ như vậy trôi qua.

Nhưng ở thời điểm này, Cộng Tú lại nhảy ra, mà chúng long ở đây đều biết chuyện lúc trước.

Cộng Dung ngại mặt mũi nên cũng có chút đâm lao phải theo lao, chỉ có thể mở miệng xin quả từ Kế Duyên.

“Cộng Long Quân cầu xin, Kế mỗ đương nhiên sẽ đưa rồi, cần gì phải nói thù lao chứ.”

Nghe vậy, Cộng Tú đứng sau lưng Cộng Dung trong lòng cực kỳ vui sướng, thậm chí hơi có chút hổ thẹn.

Hai năm qua, gã cũng nói xấu Kế Duyên sau lưng không ít lần.

Không nghĩ tới gã mù lòa, không, không nghĩ tới vị tiên mắt trắng này dễ nói chuyện như vậy!

Nhưng lời nói của Kế Duyên vừa xoay chuyển, trực tiếp giội một chậu nước đá vào trong lòng Cộng Tú.

“Chẳng qua, linh căn tự có tu hành.

Quả thật không dám giấu diếm, ước chừng ba năm trước Ứng lão tiên sinh đến tìm Kế mỗ, đã nói rõ chuyện của con trai Cộng Long Quân với ta, có nhắc tới chuyện xin hỏa táo.

Nhưng cây táo trong nhà ta lại có quan hệ rất mật thiết với Nhược Ly, có thể nói là khuê trung hảo hữu...”

Kế Duyên ngừng một chút, nhìn thoáng qua Ứng Nhược Ly.

Tuy rằng nhìn vẻ mặt nàng như không chút thay đổi, nhưng ý cười trước mặt dường như muốn lộ ra.

“Ứng lão tiên sinh nhắc tới nguyên nhân thương thế của con trai Cộng Long Quân, cây táo kia lúc đó rất giận dữ, chỉ nói là tuyệt đối sẽ không kết trái, ngay cả ta nói chuyện cũng không cho chút mặt mũi nào...”

Kế Duyên nắm tay, vẻ mặt áy náy nói với Cộng Dung và Cộng Tú.

“Thật là khó có thể cưỡng cầu!”

Ứng Nhược Ly trong lòng vui vẻ.

Trước đây khi nàng cùng Kế thúc thúc thương thảo chuyện hỏa táo thành thục, không nghĩ tới hiện tại ngài ấy lại nói như vậy, chẳng khác nào trực tiếp nói không có khả năng đâu.

Kế Duyên nói những lời này nhưng đại bộ phận đều không phải nói dối.

Lão Long quả thật đã nhắc tới chuyện xin hỏa táo, nhưng nói rằng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Cộng Tú.

Mà Táo nương và Ứng Nhược Ly thật đúng là có thể xem như bạn thân trong khuê phòng.

Nghe xong chuyện Cộng Tú thì Táo nương cũng rất tức giận.

Duy chỉ có một chỗ nói dối chính là Kế mỗ hắn đây xin quả mà Táo nương không cho.

“Ách, thì ra là như thế….

Vậy, lão phu tạm thời chỉ có thể tìm cách khác...!À, Kế tiên sinh rảnh rỗi nhất định phải đến Nam Hải làm khách, chúng ta sẽ lưu lại nhiều hơn.

Hai vị Long Quân, Kế tiên sinh, cáo từ trước!”

Kế Duyên nói đến thế này, chẳng khác nào trực tiếp cự tuyệt.

Tuy trong lòng Cộng Dung có chút bất mãn, nhưng cũng nói không nên lời.

Hai bên hành lễ với nhau.

Đám người Nam Hải cũng nhao nhao hóa long mà đi, chỗ cũ chỉ còn lại có chúng long đến Đông Hải và Kế Duyên.

Chờ sau khi không thấy bóng dáng của chúng long Nam Hải, Ứng Phong là người đầu tiên cười to lên.

“Ha ha ha ha, con rồng bị thiến kia còn muốn đoạn căn tái sinh, quả thực si tâm vọng tưởng!”

“Ha ha ha ha ha...” “Hắc hắc hắc hắc...”

Long tộc chung quanh đều cất tiếng cười, ngay cả lão Hoàng Long cũng nhịn không được cười thành tiếng.

Chuyện của Cộng Tú đã sớm âm thầm trở thành trò cười của mọi người.

Hơn nữa Ứng Nhược Ly là viên minh châu trên tay Ứng Long Quân, phần lớn các Giao Long trẻ tuổi ở Đông Hải đều ái mộ Nhược Ly, hận không thể để Cộng Tú mãi làm con rồng bị thiến.

“Đa tạ Kế thúc thúc!”

Ứng Nhược Ly làm lễ vạn phúc với Kế Duyên.

Kế Duyên nhìn thoáng qua Ứng Hoành cùng Hoàng Dụ Trọng, nói.

“Táo nương quả thật vì chuyện của Nhược Ly mà cảm thấy tức giận.

Hỏa táo cũng không tính là chân chính thành thục.

Mặc dù hiện tại Cộng Tú có thể có được một quả, ăn vào cũng sẽ không có tác dụng quá lớn.”

Đối với phàm nhân thì hiệu quả rất lớn, đối với Long Giao thì quả thật sẽ không có hiệu quả quá khoa trương.

Trên biển phương xa, hơn mười con Giao Long đi theo một con Chân Long màu đỏ sậm dài chừng bảy tám mươi trượng chạy như bay.

Giờ phút này Cộng Tú vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí có thể tưởng tượng được sau khi mình rời đi, khẳng định sẽ bị Ứng Phong nhạo báng, càng nghĩ trong lòng càng bi phẫn khó chịu.

“Cha! Gã mù họ Kế kia coi thường Long tộc quá đáng, thêu dệt vô cớ...”

“Hỗn trướng!”

“Oanh long long...”

Dư âm tiếng quát giận dữ của Cộng Dung trực tiếp hóa thành thiên lôi lôi âm.

Trong thời gian rất ngắn, trên biển đã mây đen dày đặc, thiểm điện ở trong đó tạc loạn.

Tình huống này đáng sợ tới mức làm cho thân rồng của Cộng Tú thoáng cái co rụt một chút.

Các Giao Long chung quanh đều có chút bất an.

“Khả năng của Kế Duyên, há nghịch tử như ngươi có khả năng nhận thức được? Ngày sau nếu gặp lại, phải tôn xưng một tiếng tiên sinh, hiểu chưa?”

“Vâng, hài nhi đã hiểu...”

Cộng Tú vừa sợ hãi vừa xen lẫn phẫn nộ, không dám trái ý của phụ thân, chỉ có thể nhanh chóng đáp ứng.

Lần này đi ra biển, vốn tưởng rằng có thể làm cho phụ thân vui vẻ, không nghĩ tới lại rơi vào kết quả như vậy.

“Hừ, ta thấy ngươi không hiểu! Ha ha ha ha...”

Tuy rằng Cộng Dung đối với nhi tử không đơn giản, cũng chưa quá quen thuộc, nhưng vẫn có thể đoán ra một ít tâm tư, nhưng lão càng coi thường nhi tử này.

Nếu không phải có thể cảm nhận được huyết thống, lão thật hoài nghi đây có phải là con của mình không nữa.

“Ngươi cho rằng Kế Duyên nói dối vì ngươi ư? Còn không biết cân nhắc phân lượng của mình.

Kế Duyên chỉ là chiếu cố mặt mũi lão phu mà thôi.

Nếu chỉ có ngươi ở đây, hừ, cho dù ngươi là Long Tử của ta, hắn cũng có thể một kiếm chém long thủ của ngươi đấy.

Ngày sau đừng nhắc lại chuyện linh căn, nể tình ngươi là con của ta, ta sẽ tìm biện pháp khác.”

Lúc này, bên cạnh có một lão Giao đến gần chuyển chủ đề giúp Cộng Tú.

“Long Quân, lúc còn ở khu vực Hoang Hải nguy cơ tứ phía kia, đến tột cùng có phát hiện gì, ngài có thể nói trước không?”

So với Cộng Tú, Cộng Dung coi trọng những thuộc hạ bên cạnh hơn.

Nghe bọn họ hỏi chuyện lúc trước, hai mắt Cộng Dung nheo lại, lộ ra vẻ tươi cười.

“Chuyện này là thế gian tuyệt mật, ừm, nghe Kế Duyên nói, tạm gọi chỗ kia là Hư Thang Cốc.”

“Long Quân, vào những ngày của ba tháng kia, bốn vị Long Quân và Kế tiên sinh rốt cuộc đã thấy được cái gì, có thể tiết lộ một hai hay không? Thuộc hạ thật sự tò mò!”

“Đúng vậy Long Quân, bọn thuộc hạ thật sự tò mò!”

Cộng Dung cười một tiếng.

“Nếu lão phu nói mình nhìn thấy mặt trời, các ngươi có tin không? Đừng hỏi nữa, ngày sau lão phu sẽ kể cho các người, trước tiên trở về Nam Hải đã! Ngaooo...”



Đông Hải vốn là phạm vi thế lực của Ứng thị và lão Hoàng Long.

Sau đó, Long tộc đi theo tự mình tản ra biển, trở về địa phương tu hành của mình.

Lão Hoàng Long cũng cùng đám người Kế Duyên cáo biệt rời đi.

Lần này không tìm được Long Thi Trùng, nhưng nhìn thấy Phù Tang thần thụ và biết chuyện của Kim Ô, xem như đã chấn động Tứ Long, mặc dù nói là sẽ không tận lực truyền thông ra ngoài, nhưng nhất định là muốn nói cho các Chân Long quen biết đấy.

Lần xuất động này phần lớn là Giao Long trong biển.

Khi các Giao Long trong biển tự tản đi, cuối cùng chỉ còn lại Kế Duyên và ba người nhà họ Ứng cùng nhau trở về đất liền.

Mà chuyện nhìn thấy ở Hư Thang cốc, Kế Duyên cùng lão Long đều không có ý gạt Long Tử Long Nữ, trên đường cũng đã nói rõ ràng.

Nghe xong, Ứng Nhược Ly và Ứng Phong kinh hãi đến cực điểm.

Mặc cho bọn họ nghĩ muốn vỡ đầu, cũng sẽ không nghĩ tới Phù Tang thần thụ kia là nơi mặt trời Kim Ô hạ xuống nghỉ ngơi tắm rửa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play