Sau khi lão Quy biến mất, đám người Tiêu thị vẫn ngây ngẩn nhìn mặt sông trong sấm chớp và cuồng phong bão táp hồi lâu.

Cuối cùng, vẫn là Đỗ Trường Sinh nhắc nhở mới làm cho bọn họ hoàn hồn.

"Tiêu đại nhân, Tiêu công tử, Ô đạo hữu đã rời đi, các ngươi mau trở về đi!"

Lúc này đây, hai cha con đều có chút ngẩn ngơ.

Đỗ Trường Sinh giúp bọn họ thổi đi một chút nước mưa, tạm thời để cho bên này không bị mưa lớn trút xuống.

Lão lại một lần nữa nói lớn.

"Mau trở về đi.

Chuyện tế tự này cũng không cần các ngươi quan tâm.

Ta sẽ để đồ nhi của ta chuẩn bị!"

"À à à, vâng..."

Tiêu Độ có chút hoảng hốt đáp ứng, Tiêu Lăng vội vàng đỡ phụ thân đi về phía xe ngựa ở bên kia.

Cả hai người đều ướt đẫm, bước chân loạng choạng đụng phải một chiếc xe ngựa, lúc này mới cảm giác như được sống lại.

"Lão gia, chúng ta trở về?"

"Mau trở về mau trở về!"

"Dạ vâng!"

Phu xe dắt ngựa, quay đầu xe.

Chiếc xe ngựa lảo đảo lên đường trở về.

Ở trên xe, hai cha con Tiêu gia chật vật đều đã lạnh cóng, Tiêu Lăng còn đỡ hơn một chút, dù sao y cũng trẻ tuổi hơn, lại biết võ công nữa.

Còn Tiêu Độ lúc này thì đôi môi tím tái, cả người run rẩy.

"Ôi...!Ôi ách..."

"Cha, người mau cởi áo khoác ướt ra, khoác tấm thảm nhung này rồi đốt lửa sưởi ấm! Đúng rồi, uống một ngụm rượu đi nào!"

Tiêu Lăng vận hành chân khí, tay chân xem ra cũng lưu loát nhanh nhẹn, xử lý hết thảy mọi việc.

May mà công dụng chống mưa của xe ngựa cũng không tệ, lò than phía trên vẫn chưa tắt, lại có một ít chăn nhung giữ ấm.

Hai cha con cởi bỏ quần áo ướt sũng ra một ít, cả người quấn chăn ngồi run rẩy trước lò than.

Còn những người hầu chạy xe bên ngoài thì cũng chỉ có thể uống hớp rượu mạnh gắng gượng vượt qua.

Mấy ngụm rượu uống vào bụng, quấn chăn sưởi ấm trước lò than, rốt cục Tiêu Độ cũng cảm thấy mình sống lại.

Hai cha con nhìn nhau, có ưu sầu và cũng có giải thoát.

Nếu so sánh giữa hai nguoi72, Tiêu Độ ưu sầu nhiều hơn một chút, còn Tiêu Lăng cảm thấy giải thoát nhiều hơn một chút.

Hai người trầm mặc hồi lâu.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng sau khi xe ngựa rời khỏi bờ sông đi lên quan đạo về tới phủ thành Kinh Kỳ phủ, cuồng phong bạo vũ cũng yếu đi khá nhiều.

"Cha, chỉ cần chúng ta tìm hỏa đăng của trăm nhà hiền lành, ân oán của Tiêu gia chúng ta và lão Quy kia xem như được giải quyết rồi!"

Tiêu Độ khẽ gật đầu, lại lắc đầu.

"Nhưng lão Quy cũng muốn người trong Tiêu thị ta không được làm quan nữa.

Con đường làm quan này sợ là muốn đoạn tuyệt rồi.

Nhìn dáng vẻ của Đỗ quốc sư, dường như ngài ấy cũng không muốn giúp chúng ta..."

"Không làm quan thì không làm quan.

Tiêu gia chúng ta không thiếu tiền tài, an tâm làm phú ông không phải cũng rất tốt sao.

Hiện giờ triều đình rung chuyển, có thể sớm rời khỏi nơi đó cũng không phải là chuyện xấu.

Cha, chuyện đã đến nước này, cần gì phải chấp mê chứ!"

Tiêu Lăng khuyên giải hai câu, Tiêu Độ cũng nở nụ cười.

"Nói không sai, hơn nữa ngay cả mạng cũng không còn thì làm quan có ích lợi gì.

Chỉ là không biết Hoàng Thượng và một số người khác có nguyện ý để cho Tiêu mỗ bình yên lui thân hay không mà thôi..."

Tiêu Lăng cũng không phải không biết chính sự, nghe vậy trong lòng hơi cả kinh.

"Cha lo lắng Doãn tướng bỏ đá xuống giếng ư?"

Tiêu Độ lắc đầu.

"Ta không lo lắng về chỗ Doãn tướng.

Quên đi, bất luận việc này như thế nào, chúng ta cũng phải làm."

Sau khi tận mắt nhìn thấy yêu vật khủng khiếp, Tiêu gia cũng không ôm tâm lý may mắn gì nữa, chỉ suy nghĩ làm thế nào toàn thân trở ra.

Bên bờ sông, chiếc xe ngựa chất đầy vật phẩm tế tự không rời đi.

Đỗ Trường Sinh và ba đệ tử đứng trong mưa nhìn theo hai chiếc xe ngựa của Tiêu gia biến mất trong màn mưa xa xăm.

"Ba người các ngươi chuẩn bị đồ cúng tế đi."

Sau khi lưu lại những lời này, Đỗ Trường Sinh bước nhanh đến một nơi, chắp tay hành lễ với Kế Duyên và Long Nữ.

"Kế tiên sinh, Giang Thần nương nương, việc này chấm dứt như thế, hai vị cảm thấy thế nào?"

Kế Duyên đứng lên nhìn Thông Thiên giang.

"Có thích hợp hay không, không cần hỏi ta."

Long Nữ cũng đứng lên, ống tay áo vung lên trời.

Mưa to dần dần giảm bớt, trong vài hơi thở đã hóa thành mưa phùn, sấm chớp oanh tạc cũng biến mất.

"Cũng không cần hỏi ta."

Kế Duyên quay lại cất bàn cờ, nói với Long Nữ và Đỗ Trường Sinh.

"Kế mỗ đi trước đây."

Dứt lời, Kế Duyên chậm rãi rời đi, quay về hướng Kinh Kỳ phủ.

Long Nữ nhìn Đỗ Trường Sinh một chút, rồi nhìn ba gã đồ đệ của lão đang chú ý tới động tĩnh của sư phụ nhưng lại không nhìn thấy cái gì.

Nàng khẽ gật đầu, sải bước vào trong dòng nước, đạp sóng đi xa, chìm xuống lòng sông rồi biến mất.

"Sư phụ, người nói chuyện với ai ở bên kia vậy ạ?"

Ba người Vương Tiêu đang lấy đồ tế tự trên xe ngựa xuống.

Nhìn thấy Đỗ Trường Sinh trở về, bọn họ hỏi một câu.

"Không có gì, Giang Thần nương nương vừa mới ở đó nhìn.

Nhanh tay lên một chút, tế tự xong, chúng ta trở về ngủ."

"Vâng!"

Ngoại trừ Vương Tiêu tốt hơn một chút, đạo hạnh của hai đệ tử còn lại đều rất nông cạn.

Nhưng dù sao bọn họ cũng có phương pháp chính tu.

Mấy việc đơn giản như tránh nước thì vẫn có thể làm được, cho nên cũng không sợ mưa phùn như lúc này.

...!

Không hề ngoài ý muốn, Tiêu Độ nhiễm phong hàn.

Trong số những người hầu đi theo hôm đó cũng có hai người sinh bệnh.

Chỉ có Tiêu Lăng và hai người hầu khác có tố chất thân thể vững vàng nên không phát bệnh.

Chẳng qua dù có bị bệnh, ngày hôm sau Tiêu Độ vẫn gắng gượng viết xong đơn từ quan, sai người đưa vào trong cung.

Về việc này, lão không dám tùy tiện đánh cuộc, nếu có thể làm sớm thì làm cho xong.

Hơn nữa, cũng không phải lão muốn từ quan là có thể từ quan ngay lập tức.

Trong Ngự thư phòng, lúc Hồng Vũ Đế thật sự đọc đơn từ quan của Tiêu Độ thì vẫn có chút khó có thể tin được.

"Tiêu Độ này thật sự muốn từ quan!"

Dương Hạo nắm lá đơn từ chức trong tay, nhìn về phía lão thái giám Lý Tĩnh Xuân ở bên cạnh.

"Yêu vật kia thật đáng sợ như thế sao?"

"Bẩm bệ hạ, Cự Quy kia to lớn như một tòa tiểu lâu, trong mắt lộ ra hung quang.

Ngay cả trận mưa kia cũng rất tà dị, tám phần là do yêu quái gây ra.

Với công lực cảnh giới Tiên Thiên của lão nô, lão nô cũng không có dũng khí tới gần."

Dương Hạo nheo mắt lại, nhìn lá đơn trong tay.

Trong đó, từng câu từng chữ đều là thần tử tuổi già sức yếu tinh lực không đủ, không có tiết lộ đoạn ân oán kia nửa chữ.

"Tiêu thị này làm như vậy có tính là khi quân không?"

Nghe Hoàng đế thì thầm một câu như vậy, lão thái giám Lý Tĩnh Xuân đứng bên cạnh cũng cảm thấy sống lưng hơi nóng.

May mà xem ra không phải Hoàng đế muốn hỏi lão, chỉ lẩm bẩm một câu như vậy; sau đó, Hoàng đế cười nhẹ, nói.

"Nếu Tiêu ái khanh cảm thấy lực bất tòng tâm, vậy Cô cho phép ngươi cáo lão từ quan."

Hồng Vũ Đế không giống như suy đoán của Tiêu Độ.

Lão đã nghĩ rằng, đầu tiên Hoàng đế sẽ trả lại đơn từ quan cho lão, chờ lão khỏi bệnh, sau đó triệu kiến vài lần rồi lại nghiêm túc thảo luận chuyện Ngự Sử đại phu từ quan.

Lão không nghĩ rằng Hoàng đế trực tiếp ngự bút phê chuẩn.

Vài ngày sau, tin tức Ngự sử đại phu Tiêu Độ từ quan, hơn nữa Hoàng thượng đã đồng ý, nhanh chóng lưu truyền trong hệ thống quan lại kinh thành, gây nên chấn động mạnh ở trong mấy phe phái.

Nói một cách đơn thuần, Ngự Sử đại phu từ quan vào thời khắc này đã gợi nên sự chấn động không thua gì và thậm chí còn hơn việc một tể tướng bình thường từ quan.

Dù sao Đại Trinh cũng theo chế độ đa tướng, có một số tể tướng chưa chắc đã có vị trí quan trọng như Ngự sử đại phu.

Việc Tiêu Độ từ quan giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ trong thời kỳ mẫn cảm này, làm cho thế cục triều đình không ngừng phát triển trong những ngày tiếp theo.

Đầu tiên là kinh thành xuất hiện cảnh ngày đêm đảo lộn, tinh hà rơi xuống;

Sau đó bệnh tình của Doãn Triệu Tiên chuyển biến tốt đẹp, thân thể đang trong lúc hồi phục;

Và rồi Ngự Sử đại phu Tiêu Độ cáo lão từ quan;

Tiếp đó đương kim hoàng thượng lại trực tiếp phê chuẩn thỉnh cầu từ quan của Ngự Sử đại phu.

Trong triều có mấy quan viên phe phái thường xuyên qua lại, trong đó còn có triều thần và ngoại thần lén lút gặp nhau.

Cho dù Tiêu Độ đã từ quan nhưng cũng không được sống an ổn, hoặc là phải ẩn nấp hoặc thản nhiên mà sống, bất kể ngày đêm đều có người đến bái phỏng phủ đệ Tiêu gia.

...!

Một tháng sau ở Doãn phủ, trong tiểu viện khách xá của Kế Duyên, Doãn Triệu Tiên đã tháo mặt nạ hồ ly đi.

Giờ đây, Doãn Triệu Tiên đang ngồi đối diện Kế Duyên, cùng chơi cờ với hắn.

"Ài, từ lâu Doãn mỗ đã không thể địch nổi khả năng chơi cờ của Kế tiên sinh nữa rồi.

Ván tiếp theo nhường ta mười quân cờ nhé?"

Kế Duyên khẽ nhếch miệng, càng lúc càng phải nhường nhiều hơn.

"Vậy cũng không được, khả năng chơi cờ của Kế mỗ mạnh hơn Doãn phu tử ngươi một chút, nhưng nhường ngươi mười quân cờ thì còn đánh cái gì nữa.

Không bằng tính ngươi thắng luôn cho rồi, nhiều nhất là sáu quân cờ thôi."

"Được rồi, sáu quân cờ thì sáu quân cờ.

Chúng ta đánh thêm một ván nữa!"

Doãn Triệu Tiên chủ động thu thập bàn cờ, Kế Duyên cũng đành phải lắc đầu phụng bồi.

Doãn phu tử này một thân Hạo Nhiên chính khí, nhưng chỉ có lúc chơi cờ với hắn là tính toán chi li từng chút.

Chẳng qua đây mới là Doãn phu tử chân chính, mà không phải Doãn Văn Khúc trong thần thoại bên ngoài kia.

Lúc này, hai huynh đệ Doãn Thanh và Doãn Trọng một trước một sau đi vào trong viện.

"Cha, Kế tiên sinh." "Cha, tiên sinh."

Hai huynh đệ lần lượt chào hỏi trưởng bối một tiếng.

Sau khi đến gần, Doãn Thanh trước tiên nhìn lướt qua bàn cờ, thấy trên bàn cờ còn chưa hạ mà cha mình đã bày sáu quân cờ, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng y cũng không phải đến đây để xem hai người chơi cờ.

"Cha, Tiêu gia thoạt nhìn hình như chuẩn bị rời kinh."

Trong khoảng thời gian này, Doãn Thanh cũng phân tâm để ý đến Tiêu gia.

Mới đầu y còn sợ Tiêu gia lấy lui làm tiến, dù sao động tác của Tiêu gia cũng quá quả quyết, muốn vứt bỏ hết thảy lui thân cũng không phải chỉ có cách này.

Hoàng thượng lại đồng ý ngay nên rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi nghe Kế Duyên kể một ít chuyện, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh mới tin Tiêu gia thật sự muốn rút lui.

Vốn dĩ mấy năm nay Tiêu gia chắc chắn đã làm một vài chuyện tham ô trái pháp luật và cũng đã kiếm được không ít chỗ tốt.

Hoặc là lùi một bước mà nói, đại thần trong triều thật sự có quá ít người hoàn toàn sạch sẽ.

Tiêu gia tự mình rút lui cũng làm cho Doãn gia bớt đi rất nhiều phiền toái.

Vì vậy Doãn gia cũng vui vẻ tha cho đối phương, hết thảy sự việc cũng sẽ bỏ qua.

Nhưng dư luận trong triều lại có rất nhiều phiên bản, nhiều quan viên phe phái đều cảm thấy bất an.

Thậm chí có lời đồn rằng Hoàng Thượng quyết đoán để Tiêu Độ từ quan như vậy, Doãn tướng lại khỏi bệnh, trong đó có âm mưu lớn.

Loại thuyết âm mưu này đạt đến đỉnh điểm sau ngày đầu tiên Doãn Triệu Tiên tham dự buổi tảo triều.

Dưới hoàn cảnh này, mỗi ngày vẫn có rất nhiều quan viên tìm cách tiếp xúc với Tiêu gia, khiến Tiêu gia rơi vào một loại tình huống nguy hiểm.

Nghe Doãn Thanh nói, Doãn Triệu Tiên nhìn thoáng qua Kế Duyên đang muốn hạ cờ, suy nghĩ một chút rồi thở dài nói.

"Ai, Tiêu Độ cũng là bất đắc dĩ."

Doãn Trọng suy nghĩ một phen, nói.

"Phụ thân, Tiêu gia rời kinh trở về nguyên quán Kê Châu, tất nhiên cũng có nguyên nhân là do phải tuân thủ ước định, nhưng nếu thật sự rời kinh, chẳng phải bọn họ sẽ rất nguy hiểm sao?"

Doãn Thanh cười cười, vỗ vỗ bả vai Doãn Trọng.

"Có thể nghĩ như vậy thì xem ra đệ cũng rất tiến bộ rồi.

Chỉ là so với đệ, Tiêu Độ còn suy nghĩ nhiều hơn một tầng.

Hiện giờ tuy có khá nhiều người coi Tiêu gia là cái đinh trong mắt nhưng nếu ở lại kinh thành, rõ ràng Tiêu thị đã từ quan mà lại không ngừng có quan trong triều, thậm chí ngoại thần vụng trộm bái phỏng.

Hoàng Thượng trước kia là thánh minh, hiện giờ cũng khôn khéo.

Hoàng thượng có lẽ sẽ niệm tình cũ để cho Tiêu thị bình yên rút lui, nhưng người khôn khéo cũng rất dễ suy nghĩ nhiều.

Tiêu Độ cũng rõ ràng điểm này.

Lão đã không còn là Ngự Sử đại phu, có người ở phía sau trợ giúp nữa.

Lão chỉ có thể sốt ruột gấp gáp, cũng không thể mất thể diện mà đến cầu cha chúng ta.

Vì vậy, rời khỏi kinh thành xem như là nhất cử lưỡng tiện.

Tuy rằng có nguy hiểm, nhưng cũng đáng giá để mạo hiểm, dù sao Tiêu gia vẫn có tích lũy đấy."

Doãn Thanh nói một tràng như vậy, ngay cả Kế Duyên không hiểu triều chính cũng nghe hiểu được, cũng có thể nghĩ ra một ít quan hệ phức tạp trong đó.

Doãn Trọng thì càng không cần phải nói.

Giải thích xong những chuyện này, y nói với Doãn Trọng.

"Hổ Nhi, đệ tốt nhất nên âm thầm đi theo Tiêu thị.

Nếu có vạn nhất, thời khắc mấu chốt ra tay tương trợ một phen, để cho bọn họ bình yên trở về Kê Châu đi."

Doãn Trọng suy nghĩ một lúc, cũng hiểu vì sao phải giúp đỡ người từng đối đầu với nhà mình như vậy.

"Vâng.

Phụ thân, Kế tiên sinh, huynh trưởng, ta cáo lui trước."

Doãn Trọng chắp tay về phía ba vị trưởng bối trong viện, xoay người long hành hổ bộ mà đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play