Kế Duyên rời đi rất tiêu sái, nhưng cũng không phải thật sự biến mất như vậy.

Khi đi tới đầu đường, hắn rẽ về phía Doãn phủ.

Tuy hắn cũng không cố ý tăng tốc độ bước đi, nhưng bước chân nhẹ nhàng lúc này xuyên qua ngõ hẻm trong kinh thành yên tĩnh cũng xem như không chậm.

"Cốc cốc cốc, cốc" "Cạch..."

Có tiếng gõ mõ cầm canh và tiếng chiêng từ phía xa truyền đến, sau đó là từng tiếng thét to.

"Trời đông giá rét ~~~ "

Trong đêm tối, một người cầm mõ, một người cầm chiêng đang đi tuần đêm.

Dọc đường, hai người vừa đi vừa xoa xoa hai bàn tay.

"Cốc cốc cốc, cốc"

Một người gõ chiêng xong, người còn lại cũng gõ mõ, sau đó há miệng thét to.

"Cạch..."

"Trời đông giá rét ~~~ "

Hai người đi qua đầu phố, từ xa có thể nhìn thấy ngọn đèn treo trên cửa chính của Doãn phủ.

Một gã xoa tay thổi một hơi, nhỏ giọng nói với người kia.

"Ài, ngươi nói có phải Doãn công sắp không xong rồi không?"

Nếu là lúc ban ngày hoặc lúc có nhiều người, bọn họ chắc chắn không dám nói mấy lời này.

Nhưng bây giờ trên đường phố không một bóng người, hai người mới dám nhỏ giọng vụng trộm bàn tán một chút, dời sự chú ý của bản thân ra khỏi từng cơn rét lạnh tê tái.

"Khó nói lắm.

Nhiều đại phu đều nói không ổn.

Chưa kể ngự y trong cung, danh y từ khắp nơi cũng hết người này đến người khác đều tới đây để kéo dài mạng sống cho Doãn công đấy!"

Gã đồng bạn nghe vậy thì lắc đầu thở dài.

"Ài! Những thư sinh đó thường nói may mà có đương kim thánh thượng, có Doãn công, thiên hạ bây giờ mới có thể thái bình thịnh trị.

Nếu Doãn công ra đi, chưa chắc Thánh thượng sẽ không bị đám gian thần kia làm cho mê hoặc đâu."

"Ai nói không đúng chứ.

Có người dân nào không mong ngóng Doãn công sống lâu trăm tuổi.

Nghe nói ở Uyển Châu, nhà nhà đốt đèn tụ họp, thả đèn cầu phúc cho Doãn công ở Nghiễm Động Hồ nữa đấy."

"Đúng vậy, ta cũng có nghe nói.

Nhưng bệnh của Doãn công vẫn không đỡ, không biết có cách nào không..."

Hai người tuần tra đêm than thở với nhau một lúc.

Vốn dĩ chuyện của quan lớn không đến lượt những tiểu dân như bọn họ thảo luận, tiểu dân cũng sẽ không bàn luận, bởi vì bọn họ căn bản không biết chuyện của mấy nhân vật lớn.

Nhưng Doãn Triệu Tiên ngày hôm nay lại là nhân vật truyền kỳ của Đại Trinh, ai cũng từng nghe qua mấy phiên bản về chuyện của Doãn công.

Nếu không phải Doãn công là đại quan đương triều, nếu thay vào đó là một đại thần của tiền triều hay những đại thần đã qua đời, đoán chừng mấy người kể chuyện đã bịa được không biết bao nhiêu câu chuyện rồi.

Một người còn muốn nói cái gì đó, người còn lại đã dùng khuỷu tay đẩy cánh tay người bên kia, ý bảo không được nói lung tung.

Gã đồng bạn ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ở góc đường có một tiên sinh mặc áo trắng đang chậm rãi đi tới.

"Cốc cốc cốc, cốc" "Cạch..."

"Trời đông giá rét ~~~ "

Hai người vội vàng gõ chiêng gõ mõ, chấp hành chức vụ của mình.

Kế Duyên từ phía xa tiến lại, tuy nghe thấy đoạn đối thoại của hai người tuần đêm nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu với bọn họ rồi đi lướt qua.

Hai người tuần tra ban đêm cũng vô thức gật đầu cười với Kế Duyên.

Sau đó cả hai đều thấy hơi hối hận, tiếp tục đi về phía trước, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.

Ở đầu đường rẽ vào một con đường lớn hơn, nơi này chính là đường Vinh An nằm phía trước Hoàng thành.

Doãn phủ tiếng tăm lừng lẫy cũng nằm ở đây.

Lúc Kế Duyên đi tới trước cửa Doãn phủ, ngoại trừ hai ngọn đèn lồng thật lớn treo trước cửa phủ đệ, bên trong Doãn phủ chẳng hề có chút ánh sáng nào lộ ra.

Nhưng ở một phương diện khác, Doãn phủ hiện ra dưới pháp nhãn của Kế Duyên rõ ràng thông thấu từ trong ra ngoài.

Hạo nhiên chính khí mơ hồ chiếu rọi phía chân trời, khiến cho bầu trời trở nên trong trẻo hơn.

"Ha ha, Doãn phu tử làm cái trò gì vậy chứ, tám phần do Thanh nhi bày mưu chước quỷ rồi."

Kế Duyên không hề cảm thấy lo lắng cho thân thể của lão bằng hữu chút nào.

Hắn cười nói một câu, cũng không vội đi vào.

Hơn nửa đêm rồi, ai nấy đều ngủ say, nào phải lúc thăm bạn bè đâu.

Nhưng chỉ vài canh giờ nữa là trời sáng, hắn cũng không cần phải tốn tiền đi ngủ ở khách điếm một đêm, cho nên Kế Duyên quyết định đi vào một con hẻm nhỏ ở góc đường, tìm một nơi tương đối sạch sẽ.

Ở dưới mái hiên của một góc tường nào đó, hắn ngồi khoanh chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, nhắm mắt lại và ngủ như vậy.

Một giấc ngủ này không chỉ là nghỉ ngơi mà hắn còn là cảm nhận được "du mộng" kỳ diệu.

Trong lúc mơ màng, Kế Duyên ở ngoài thân thể hư nhược đứng dậy, cúi đầu nhìn mình đang ngủ, chân đạp gió mát mà đi.

Lần này hắn cũng không phải ngự phong, nhưng cơn gió lại tựa như theo ý niệm trong đầu Kế Duyên thổi qua, hết lần này tới lần khác lại có vẻ cực kỳ tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi diễn sách hoàn thành "Du mộng" đến nay, Kế Duyên thuận lợi thoát ra khỏi cơ thể trong hình thái ý cảnh du mộng như thế.

Trước kia hoặc là thất bại hoặc là du mộng vài bước sẽ tiêu tán, bởi vậy sửa đổi không biết bao nhiêu lần, lần này có lẽ rốt cục đã trọn vẹn nên mới thuận lợi như thế.

Hai vị Dạ Du Thần đang đi kiểm tra đầu ngõ trong đêm, Kế Duyên du mộng đi ngang qua.

Rõ ràng hắn không tránh không né, không thi triển bất cứ pháp thuật thứ hai nào, nhưng hai vị Dạ Du Thần vẫn không phát hiện ra.

Chuyện của mình thì mình tự biết.

Bản thân Kế Duyên có một vài thủ đoạn phải trải qua một thời gian dài khảo nghiệm lần lượt mới có thể có thành tựu.

Nhãn lực trước đây không thể so sánh được.

Hắn có chút tự tin rằng, bản thân đã có đủ khả năng tự phán đoán khá chính xác về cấp độ thần thông.

Tuy hắn chưa từng chân chính nhìn thấy "Thuật nhập mộng", không thể so sánh thật chuẩn xác, nhưng từ những lời đồn đại, hắn tự thấy bản thân đã làm được tám chín phần mười.

Hơn nữa, Kế Duyên cũng không phải không có bất kỳ đối trọng nào để so sánh.

Ví dụ như lúc trước, hắn từng nhìn thấy lão Long dùng "Thận hình đại pháp" nên cũng có thể tham khảo một chút.

Thần thông diệu pháp như "Du mộng" tuyệt đối không phải là Nguyên thần xuất khiếu đơn giản, mà đồng dạng với dị thuật "Nhập mộng", thậm chí còn có khả năng áp đảo dị thuật "Nhập mộng" nữa đấy.

Trên thực tế, lúc này Nguyên thần nhục thân của Kế Duyên đang ngồi một chỗ, hơn nữa khí tượng cũng chẳng thay đổi chút nào.

Đi du mộng dường như chỉ là một cỗ thần niệm, mà dường như lại không phải như thế.

Cảm ứng với chân thân vẫn còn đó.

Hắn có thể nhận ra thanh âm rất nhỏ, có thể cảm nhận được gió mát thổi qua, mà ý niệm rõ ràng hư vô mờ mịt lại có thể cảm thụ được biến hóa ở bốn phía.

Đặc biệt kỳ lạ chính là "Kế Duyên ở phương xa" thậm chí còn có thể cảm nhận được thần thông của bản thân và Thanh Đằng tiên kiếm.

Mà rõ ràng Thanh Đằng kiếm vẫn còn đang treo lơ lửng sau lưng của chân thân nhưng dường như chỉ cần hắn đồng ý thì giờ phút này vẫn có thể rút kiếm.

Cảm giác này rất mãnh liệt, thế nên Kế Duyên có chút kích động.

Sau khi du lãm non nửa Kinh Kỳ phủ thành, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà du mộng lên không trung.

Sau đó trong lòng nghĩ tới Thanh Đằng kiếm.

Hắn cũng không quay đầu lại, lấy tay phải dò xét sau lưng, một loại cảm giác mơ hồ bay vào lòng bàn tay.

"O..o..o..o..n..g..."

Trong hư vô, kiếm quang thoáng hiện.

Keng~

Giống như bọt biển bị nghiền nát, một kiếm còn chưa rút ra, ý du mộng của Kế Duyên đã trực tiếp vỡ vụn tiêu tán...!

"Phù..."

Trong góc tường ở hẻm nhỏ, Kế Duyên thở phào một hơi.

Hắn mở mắt nhìn chung quanh, rồi lại đưa tay lau trán.

Hôm nay có thể nói Kế Duyên đã có tinh thần lực cực kỳ kinh khủng rồi, vậy mà vẫn cảm thấy hơi đau đầu, có thể thấy vừa rồi rút kiếm được một nửa cũng không phải có thể tùy tiện đùa giỡn được.

Dù vậy, Kế Duyên vẫn rất cao hứng.

Hắn còn đang xoa đầu, khóe miệng nở nụ cười.

Nếu không phải trường hợp không thích hợp, nói không chừng hắn sẽ cất tiếng cười to nữa đấy.

Thanh Đằng kiếm hiện ra thân hình, chậm rãi bay đến trước người Kế Duyên.

Ở trong gió đêm, nó nhẹ nhàng bay lượn mấy vòng, tựa hồ có chút nghi hoặc chuyện vừa xảy ra.

Rõ ràng mình vẫn ở bên cạnh chủ nhân, rõ ràng chủ nhân cũng không có động đậy, vì sao vừa rồi nó lại có cảm giác thuận theo ý chủ nhân bay khỏi vỏ, nhưng rõ ràng lưỡi kiếm của mình cũng không xuất ra khỏi vỏ mà.

"Ha ha ha ha ha..."

Thấy dáng vẻ này của Thanh Đằng kiếm, dù bản thân hắn cũng chưa hoàn toàn hiểu ra nhưng hắn vẫn nhịn không được mà cười thành tiếng.

Kế Duyên đưa tay bắt lấy Thanh Đằng kiếm, nhìn chăm chú những văn tự và cây thanh đằng đang quấn quanh vỏ kiếm.

Hắn vỗ nhẹ, sau đó mới buông tay, cho phép Thanh Đằng kiếm bay lượn một hồi rồi mới trở lại sau lưng mình.

Chỉ là trải qua một chuyện như vậy, lúc này Kế Duyên thật sự có chút mệt mỏi.

Hắn vẫn duy trì tư thế như lúc nãy, không quá vài hơi thở sau đó đã chống tay lên gối mà ngủ.

...!

"Rầm rầm ào ào..."

Canh năm ngày hôm sau, Kinh Kỳ phủ bắt đầu đổ mưa.

Đây cũng không phải là trận mưa to nhưng mưa xuân dầm dề như vậy cũng không tính là nhỏ, cũng không giống mưa rào có sấm chớp như bình thường, sau một lúc sẽ tự động tản đi.

Mà cơn mưa này kéo dài tới sáng vẫn chưa có dấu hiện sẽ tạnh.

Kế Duyên vẫn ngủ ở góc tường dưới mái hiên.

Ngoài trời đều là nước mưa.

Mặt đất phiến đá bên ngoài mái hiên cũng đã sớm chảy thành dòng khắp nơi.

Những giọt mưa rơi xuống cùng với nước mưa văng tung tóe thỉnh thoảng sẽ đánh lên người Kế Duyên, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến chất lượng giấc ngủ của hắn.

Trời đã sáng, Kế Duyên vẫn chưa tỉnh.

Lúc này, sau lưng có tiếng động truyền đến.

"Két..

~" một tiếng.

Có cánh cửa sau của một gia đình được mở ra.

Một nam tử bưng chậu nước đục ngầu, đứng ở cửa ra vào, ráng sức dội nước đổ ra ngoài.

Khi đổ nước ra cửa sau, gã đang chuẩn bị đóng cửa thì ánh mắt thoáng nhìn thấy góc tường ở ngoài cửa.

"Hả?"

Nam tử thò ra nửa người ra nhìn cho kỹ.

Gã thấy một vị nho sĩ nam tử mặc quần áo màu xám tro đang dựa vào tường, ngồi ở góc dưới mái hiên.

Một bên chính là cơn mưa to và vũng nước đọng trên mặt đất, nửa người đều đã bị ướt mưa.

"Đương gia, sao vậy ạ?"

Nghe thấy thanh âm của thê tử từ bên trong, lúc này nam tử mới phản ứng lại.

"À, có người ngồi sau nhà chúng ta."

"Hả? Ăn mày à?"

Nàng ta cũng đi tới cửa sau.

Gã nam nhân tránh ra một chút, để cho thê tử mình đi ra xem một chút.

"Nhìn cách ăn mặc thì không giống ăn mày lắm..."

"Ai nha, hắn bị ướt mưa hết rồi!"

Do dự một lúc, nam tử đưa chậu rửa mặt cho thê tử, sau đó cẩn thận đi tới bên cạnh Kế Duyên.

Thấy hắn còn thở phập phồng, hô hấp chưa dừng lại, gã mới yên tâm vỗ bả vai của Kế Duyên.

"Tiên sinh, tiên sinh! Tỉnh lại, tiên sinh tỉnh lại đi!"

"Phù..."

Kế Duyên thở ra một hơi thật dài, mở mắt nhìn về phía nam tử trước mặt, sắc mặt bình tĩnh nói.

"Ngủ hơi say một chút."

Kế Duyên nói xong thì ngồi thẳng người dậy, cũng giãn cánh tay ra.

Nam tử kia lui ra hai bước.

Thấy Kế Duyên tuy có vẻ nghèo túng, nhưng ngồi bên cạnh cơn mưa mà lại tự có một cỗ khí độ trong trẻo, ngược lại không hiểu sao có chút khâm phục.

Nếu là người đọc sách có sĩ diện cao, lúc này phỏng chừng đã rất xấu hổ phẫn nộ, bởi vì gã gặp qua thì phần lớn người đọc sách đều như thế.

"Tiên sinh, nếu không ghét bỏ, mời vào phòng ngồi một chút đi.

Sưởi ấm rồi uống chén cháo gạo làm ấm thân thể."

"Đúng vậy tiên sinh, nhà chúng ta rất ngưỡng mộ những người đọc sách, ngài vào nghỉ ngơi chút đi."

Thê tử ở bên cạnh cũng phụ họa lời nói của trượng phu.

Tuy rằng dưới tình huống bình thường, mời người xa lạ vào nhà là không tốt.

Nhưng nếu tâm không nghĩ quá nhiều, tự nhiên cả người và khí tức của Kế Duyên rất dễ dàng được người khác cảm nhận được.

Vả lại bề ngoài của hắn càng không có chút uy hiếp nào, tất nhiên sẽ khiến cho người ta tương đối yên tâm.

Kế Duyên đứng dậy, nhìn qua quần áo của mình, lại nhìn khí tượng của hai vợ chồng.

Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu cười nói.

"Được.

Kế mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.

Tấm lòng thiện lương của hai vị sẽ được báo đáp thật tốt."

"Cái gì mà tấm lòng thiện lương với báo đáp chứ, đừng khách sáo!"

Nam nhân kia cũng vui vẻ.

Vị đại tiên sinh này ướt mưa nửa người, đã lạnh đến phát run rồi mà vẫn còn ở đây văn vẻ nho nhã nữa chứ..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play