Sau khi dùng hết ba ngày ba đêm quét dọn sạch sẽ khách điếm, dù Kế Duyên và Tấn Tú đều có thể nhẹ nhàng thi pháp để dọn dẹp nơi này sạch boong trong thời gian ngắn, nhưng cả hai đều không làm.

Bọn hắn vừa muốn giúp đám A Long làm quen với khách điếm này, vừa giúp mọi người có thêm thời gian ở bên cạnh nhau.

Chẳng qua thiên hạ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng vẫn phải chia tay.

Với tình huống của A Trạch, giả sử Kế Duyên có ra sức đồng ý cho cậu bé ở lại nơi đây thì chắc chắn Cửu Phong sơn cũng sẽ không cho phép.

Đến buổi tối ngày thứ ba, mọi người ngồi vây quanh cùng nhau ăn một bữa tối thịnh soạn.

Vào ngày thứ tư, tất cả mọi người đều dậy sớm.

Trong ba ngày vừa rồi, ngay cả Kế Duyên cũng phải rất khuya mới có thể lên giường nằm.

Sau khi thuê một đội ngũ lễ nhạc trong thành đến trước cửa khách sạn từ sớm, bày nhạc khí xong xuôi, lúc này đã có rất nhiều người tới đây vây xem.

Hôm nay, A Long và hai huynh đệ A Cổ chỉ còn một hai năm nữa là tới tuổi nhược quán*, nhưng vì có thân thể rắn rỏi nên cũng không khác mấy thanh niên hai mươi tuổi nhiều lắm, ít nhất cũng không làm cho người ta có cảm giác là mấy tên tiểu hài tử mở khách điếm.

(*Tuổi nhược quán là gần 20 tuổi, còn 2 năm nữa đến nhược quán là khoảng 18 tuổi)

Khi sư phụ lễ nhạc bắt đầu thổi kèn đánh trống, số người xúm lại nơi này cũng dần nhiều hơn.

Trong mấy ngày gần đây, người dân ở khu vực lân cận đều biết rõ khách điếm chắc chắn đã đổi ông chủ và sắp mở cửa làm ăn trở lại.

Mặc dù ai cũng biết cái tính lười biếng của ông chủ cũ, nhưng mấy ngày nay cả khách điếm từ trong ra ngoài đều được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ nên đã trở nên rực rỡ hẳn lên, thì có lẽ đây không phải là giả vờ.

“Đì...!đùng....” “Đì....đùng....”

“Cách cách cách cách cách cách cách cách...”

Pháo kép và bánh pháo nổ tưng bừng làm cho không khí náo nhiệt hơn rất nhiều.

Đợi tiếng pháo kết thúc, lễ nhạc cũng dừng lại trong giây lát, A Long đứng lên phía trước.

Cậu có chút khẩn trương nhìn đám người vây xem, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói chuyện.

“Các vị phụ lão hương thân, các vị viên ngoại hương thân, hôm nay khách sạn Sơn Nam của chúng ta khai trương.

Nơi đây cũng cung cấp nơi ăn chốn ở giống như các khách điếm khác, hy vọng mọi người ghé thăm!”

A Long nói như vậy, Đại Cổ và Tiểu Cổ ở bên kia cùng nhau kéo hai tấm vải đỏ ở cửa khách sạn, lộ ra một tấm biển mới và một hàng đèn lồng lớn.

Trên tấm biển viết “Khách sạn Sơn Nam”, không có thiếp vàng, cũng chẳng dán giấy.

Đó chỉ là một tấm ván gỗ rộng bình thường.

Nhưng chữ viết của Kế Duyên trên đó làm cho những người đang vây xem không cảm thấy mất điểm chút nào.

Mà trên mấy chiếc đèn lồng cũng là như thế, mỗi một cái bên ngoài đều viết một chữ, hợp lại chính là Khách sạn Sơn Nam.

Đám người A Long đứng cùng nhau, cười chắp tay với mọi người.

Những người ở xung quanh cũng đều khách khí nói chúc mừng, dù sao thoạt nhìn nơi này tương đối chính quy, cũng giúp người ta đi lại thuận tiện hơn.

Kế Duyên dẫn A Trạch và Tấn Tú tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Lúc chia tay, tất cả mọi người đều cười, nhìn không ra một chút đau thương mỗi khi ly biệt.

Một khắc sau, khi đã ra ngoài thành, A Trạch mới rơm rớm nước mắt.

Kế Duyên không nói gì, dẫn hai người trực tiếp bay lên trời, tiến về phía Cửu Phong Sơn.

Ở phía ngoài là trời trong gió mát, phương xa là non xanh nước biếc.

Xuyên qua mây mù trùng trùng điệp điệp, A Trạch lại nhìn thấy Kình Thiên Cửu Phong.

Ba người đi thẳng một đường cũng không nói chuyện với nhau.

Lúc này, A Trạch nhìn sang Kế Duyên ở bên cạnh, có chút nhịn không được mà hỏi.

“Kế tiên sinh, Tiên nhân ở Cửu Phong Sơn gặp ta để truyền tiên pháp sao?”

Kế Duyên nhìn cậu, gật đầu nói.

“Có thể xem là vậy.

Chẳng qua, tạm thời nhất định là truyền pháp không truyền thuật, lấy việc tu tâm dưỡng tính là chính.”

Tấn Tú há miệng nhưng vẫn im lặng.

Bây giờ, nàng đã khác với lúc còn ở trên Cửu Phong Sơn, đã hiểu hơn về chuyện của A Trạch, nhưng cũng không tiện nói ra, sợ rằng sẽ đả kích cậu ta.

A Trạch siết tay, lấy hết dũng khí hỏi Kế Duyên một câu.

“Kế tiên sinh, ngài không thể nhận ta làm đồ đệ sao?”

Kế Duyên khẽ cười.

“Có không ít người muốn làm đồ đệ của Kế mỗ, nhưng người có thể làm đồ đệ của Kế mỗ lại không nhiều.

Có đôi khi Kế mỗ từ chối thì sẽ nói ta không thu đồ đệ.

Nhưng thực ra, đối với việc lựa chọn đồ đệ, ta và ngươi tuy có duyên pháp nhưng cũng không phải duyên phận thầy trò.”

Kế Duyên muốn chuyển hướng tới chín ngọn núi lớn ở xa xa.

“Thực ra Cửu Phong Sơn dạy ngươi học bản lĩnh tiên nhân sẽ tốt hơn Kế mỗ.

Người bình thường cũng được, mà những thế hệ có căn cốt tài hoa cũng được, nếu từ đầu học ở Cửu Phong Sơn vẫn thích hợp hơn.

Nơi đó có nhiều đạo tàng điển tịch có thể tra cứu, có nhiều sư môn trưởng bối có thể hỏi thăm.”

A Trạch cúi đầu không nói gì.

Kế Duyên thu lại nụ cười, hỏi cậu.

“Ta hỏi ngươi, vì sao muốn bái Kế mỗ làm thầy?”

A Trạch ngẩng đầu đáp.

“Bởi vì Kế tiên sinh đối với ta rất tốt, là người ôn hòa hữu lễ, lại càng có dáng vẻ của Tiên nhân.”

“A?”

Kế Duyên vừa cười vừa nhìn Tấn Tú ở bên cạnh.

“Tấn tỷ tỷ của ngươi đối với ngươi không tốt à? Không phải người ôn hòa hữu lễ ư? Hay không có dáng vẻ của tiên nhân? Vì sao ngươi không muốn bái nàng làm thầy?”

A Trạch sửng sốt.

Cậu nhìn về phía Tấn Tú lúc này cũng đang có chút ngoài ý muốn.

Cậu không biết phải trả lời Kế Duyên như thế nào, cũng chưa từng nghĩ đến việc này.

Nhưng giờ Kế tiên sinh đã hỏi như vậy, A Trạch cũng không tìm ra lý do phản bác.

Hơn nửa ngày sau, A Trạch mới nói được một câu.

“Ta có thể làm gì để báo đáp ân tình của tiên sinh?”

Đứng ở trên đụn mây, Kế Duyên xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh nhưng lại hết sức nghiêm túc nhìn A Trạch.

“Nếu như tới một ngày ngươi thực sự bị ma tính ăn sâu vào, chỉ cần nhớ tới ta sẽ nhìn ngươi như thế nào thì đã xem là báo đáp ta rồi.”

Một câu “nhớ tới ra sẽ nhìn ngươi như thế nào” liên tục vang vọng luẩn quẩn trong lòng A Trạch, lại càng để ánh mắt bình tĩnh như ánh trăng của Kế Duyên khắc sâu vào trong lòng.

A Trạch bỗng nhiên hiểu được điều gì đó, chắp tay khom người cúi lạy Kế Duyên.

“Trang Trạch ghi khắc lời tiên sinh dạy bảo!”

Kế Duyên vỗ vỗ lên vai cậu bé.

“Nhớ kỹ là được.”

...

Trong khoảng thời gian tiếp theo, rất nhiều miếu Thành Hoàng ở các địa phương trong Cửu Phong Động Thiên đều xuất hiện hiện tượng nứt nẻ tổn hại, làm cho không ít dân chúng đi thắp hương hoảng sợ không thôi.

Giới Thần Đạo ở Cửu Phong Động Thiên lại càng là nhấc lên sóng to gió lớn.

Mãi đến một tháng rưỡi sau, thế gian bên trong động thiên mới dần dần bình ổn trở lại.

Bên trong Cửu Phong Động Thiên phát sinh chuyện như vậy, toàn bộ Cửu Phong Sơn đều cảm thấy u ám.

Tuy chỉ có một người ngoài là Kế Duyên biết chuyện nhưng phân lượng của Kế Duyên lại nặng hơn một ngàn vạn tiên tu.

Dưới tình huống này, Kế Duyên hiểu rõ kết quả thì cũng không ở lại lâu, nên đã cáo từ các tiên tu ở Cửu Phong Sơn.

Rốt cuộc, quy tắc thiên địa trong Cửu Phong Động Thiên vẫn phải được sửa lại.

Tuy có tu sĩ Cửu Phong Sơn cho rằng có thể duy trì không thay đổi, chỉ cần sơn môn cứ cách một khoảng thời gian lại đi tuần tra mấy lần là được.

Nhưng nếu làm vậy, lại trái với “thiên hòa”, và cuối cùng thì ý kiến này vẫn bị bác bỏ.

Nhưng Cửu Phong Sơn cũng không thể hoàn toàn bỏ xuống được.

Sau một thời gian dài thương lượng, cuối cùng sự thay đổi bên trong động thiên chính là: Cơ bản giống như thiên địa bên ngoài, chủ động nhúng tay khôi phục trật tự Thần Đạo, nhưng thời gian lưu tốc của bên trong động thiên sẽ nhanh hơn một chút, bằng hai lần của thiên địa bên ngoài.

Khi biết rõ kết quả này, Kế Duyên từ chối cho ý kiến.

Nhưng hắn tin tưởng đây chính là biện pháp tối ưu nhất do Cửu Phong Sơn đã suy xét kỹ càng mà nên.

Hắn là người ngoài, không có khả năng ép buộc nhúng tay vào bắt Cửu Phong Sơn phải như thế này như thế kia.

Trước khi rời đi, ngoài lúc đi chào từ biệt Chưởng giáo Cửu Phong Sơn, hắn cũng đi tới chỗ ốc xá nơi sườn đồi của A Trạch một chuyến.

Lần này, đích thân Chưởng giáo Cửu Phong Sơn phụng bồi đi cùng Kế Duyên.

Hai người đứng ở phía xa đã nhìn thấy A Trạch ngồi trên vách đá.

Lúc trước cậu bé chỉ là tùy ý ngồi xuống bên cạnh vách núi.

Còn giờ phút này, cậu đã ngồi sát vào miệng vách đá, đầu gối và vách đá ở trên một mặt phẳng thẳng đứng.

Kế Duyên và Triệu Ngự đáp xuống bên vách núi.

Nghe thấy âm thanh đi lại của hai người, A Trạch lập tức quay đầu nhìn về phía bọn hắn, hiển nhiên là vẫn chưa tiến nhập trạng thái tu hành chân chính.

Nhìn thấy Kế Duyên và Triệu Ngự, A Trạch đứng dậy ngay, chắp tay hành lễ chào hỏi hai người.

“Trang Trạch ra mắt Kế tiên sinh, ra mắt Chưởng giáo chân nhân!”

Triệu Ngự dù sao cũng là một cao nhân, vẫn rất có lòng độ lượng.

Thấy đệ tử đứng ở ngọn núi nhà mình lại chào hỏi Kế Duyên trước thì gã cũng không có ý kiến gì.

Trang Trạch có thái độ đoan chính như vậy đã xem là không tệ rồi.

Kế Duyên nhìn Trang Trạch, nói.

“Vẫn ngồi gần vách đá như vậy à?”

“Vâng, như vậy vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy vực sâu.”

Trang Trạch trả lời xong, thấy Triệu Ngự khẽ gật đầu.

Kế Duyên không nói thêm gì, chỉ đưa cho Trang Trạch một tờ giấy.

Cậu bé đưa hai tay nhận lấy, mở ra nhìn thử, ở trên đó viết “Ngưng thần thanh tâm”.

“Không phải là thứ gì khó lường đâu, chỉ là một tờ pháp lệnh bình thường, lưu lại chút niệm tưởng thôi.”

Đây quả thật không phải là phù chú thần kỳ gì, chỉ là một tờ pháp lệnh.

Nếu Ma niệm từ bên ngoài nhập vào thâm tâm, vậy có thể dùng pháp hộ tâm để xua đuổi nó đi.

Nhưng khi tự trái tim của cậu bé sinh ra Ma niệm, rốt cuộc vẫn phải tự dựa vào chính bản thân để hóa giải.

“Cảm ơn Kế tiên sinh!”

Trang Trạch lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó lại không nỡ nhìn Kế Duyên.

“Tiên sinh sắp rời đi sao?”

“Ta không phải tu sĩ Cửu Phong Sơn, cũng có chuyện cần phải làm, không thể ở mãi nơi này đúng không? Không cần thương cảm! Tu sĩ như chúng ta tu hành ngộ đạo, mặc dù trời Nam đất Bắc nhưng chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.”

A Trạch nhìn về con đường mòn trên núi.

“Hôm nay Tấn tỷ tỷ còn chưa tới, tiên sinh có muốn đợi không?”

“A, không cần.

Ngươi thay ta chào nàng một tiếng.

Ta đi đây, có Triệu chưởng giáo đi cùng ta rồi.”

Triệu Ngự ở bên cạnh khẽ gật đầu.

“Tu hành cho tốt, chớ phụ lòng Kế tiên sinh.”

Kế Duyên ở bên cạnh cũng cười, nói thêm một câu.

“Cũng đừng phụ lòng Cửu Phong Sơn.”

Nói xong, Kế Duyên và Triệu Ngự nhìn nhau cười, lúc này mới bước lên mây rời đi.

A Trạch đứng bên vách núi nhìn xa xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy đám mây kia nữa.

Có tư cách để Chưởng giáo Cửu Phong Sơn tự mình đưa tiễn thì Kế Duyên xem như cũng có thể diện rất lớn rồi.

Triệu Ngự cũng không phải chỉ tiễn Kế Duyên ra khỏi Cửu Phong Động Thiên rồi rời đi mà một mực đi đến tận bến Nguyễn Sơn, đưa hắn lên một chiếc phi chu của Cửu Phong Sơn.

Lúc đầu, thuyền này vốn không dừng ở đây, mà vì chở một người như Kế Duyên nên mới được đặc biệt thay đổi hành trình.

Ba ngày trước, nó chạy về bến Nguyễn Sơn, thả neo đợi chờ.

Đương nhiên, ngoại trừ hai vị Tri sự trên thuyền Cửu Phong Sơn, các hành khách khác trên thuyền cùng với những người buôn bán trên đó cũng không hay biết gì về việc hành trình thực tế đã thay đổi.

Sau khi phi chu xuất phát, nhìn thấy càng ngày càng cách xa bến Nguyễn Sơn, cùng với Cửu Phong Sơn tựa như ảo ảnh ở chân trời, suy nghĩ của Kế Duyên lại hướng về động thiên một lần nữa.

Vào khoảnh khắc này, hắn thầm nắm nhẹ một quân cờ mới nằm trong tay áo bên phải.

Quân cờ này không phải vừa mới hình thành, mà khi dẫn A Trạch từ Động thiên quay về Cửu Phong Sơn là đã xuất hiện rồi.

Đó là lúc hắn nói câu “Nhớ tới lúc ta nhìn ngươi như thế nào” vừa ra khỏi miệng, Trang Trạch trịnh trọng hành lễ thì sau đó quân cờ lập tức xuất hiện ngay.

Kế Duyên cũng đã dự cảm rằng sẽ có quân cờ này, nhưng trong lòng cũng không hy vọng quân cờ hư nhược này hóa thực.

“Ma, đều có chấp nhất...”

Cảm thán một câu, Kế Duyên ly khai boong tàu, đi vào trong khoang thuyền, rồi quay về ốc xá của mình.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play