Nói khó nghe một chút thì người nhà họ Vệ chẳng vui mừng chút nào, ngược lại còn nghi ngờ có phải Kế Duyên đang gạt bọn họ hay không.
Nếu thật sự gạt người, Vệ Hiên và Vệ Minh cũng không dám khẳng định có liên quan đến Yến Phi hay không. Cho nên dù có chút hoài nghi, ai cũng tận lực hòa hoãn xuống.
"Ách, Kế tiên sinh, ngài khẳng định quyển sách này là truyện ký tên < Vân Trung Du Mộng >? Vệ gia ta đời đời lưu truyền, thế hệ trước đều nói đây là bí tịch võ công không tầm thường, là bảo điển thành danh của tổ tiên Vệ thị ta..."
Kế Duyên khẽ cười, nhìn Vệ Hiên nói.
"Xem ra là do lời truyền lại của các ngươi có sai sót. Quyển sách này không phải bí tịch võ công, người viết sách cũng không phải họ Vệ, mà tên là Trọng Bình Hưu, hình như còn là một tu sĩ hải ngoại."
"A? Không phải họ Vệ?"
Không riêng gì người nhà họ Vệ, ngay cả Yến Phi và Ngưu Phách Thiên cũng sửng sốt.
Vệ Hiên nhíu mày nhìn Kế Duyên, sợ hắn sẽ nói tiếp rằng vừa hay mình biết chuyện của hậu nhân Trọng Bình Hưu.
"Mấy vị đừng nôn nóng. Mặc dù Kế mỗ cảm thấy hứng thú với Vô Tự Thiên Thư, nhưng còn không đến mức phải bịa chuyện lừa các ngươi. Nếu như Vệ gia cho phép, Kế mỗ sẽ ngồi đọc một lượt ở trong nội đường."
Dẫu sao cũng là khách từ xa đến, tuy trong nội tâm đám người Vệ gia có khúc mắc, nhưng nét mặt không hề để lộ ra. Vệ Hiên cười hào sảng, nói.
"Tiên sinh nói gì thế. Nhiều năm qua cũng không có người nào có thể nhìn ra chữ viết trong sách. Hôm nay biết được tiên sinh có thể nhìn thấy, Vệ gia ta cao hứng còn không kịp, cũng xin tiên sinh ở trong sảnh chậm rãi phẩm đọc, nhưng Vệ gia ta cũng có một yêu cầu quá đáng..."
Yến Phi nhíu nhìn về phía người nhà họ Vệ, chủ yếu là cha con Vệ gia Vệ Hiên cùng Vệ Minh, rất hiển nhiên hai người này không quá tin tưởng Kế tiên sinh. Ngưu Phách Thiên chỉ cười châm chọc, cũng không nói gì, nhưng gã cảm thấy rất hứng thú với < Vân Trung Du Mộng >.
Không đợi Vệ Hiên nói hết, Kế Duyên cũng đã đoán được ý của lão. Chẳng qua, nếu để hắn nói ra, e là người nhà họ Vệ lại sinh nghi, cho nên hắn vẫn kiên trì chờ đợi.
"Chỉ là hy vọng, sau khi tiên sinh xem xong, có thể thuật lại trên nội dung Thiên Thư cho bọn ta một lần, cũng cho nhà chúng ta biết được trong Thiên Thư viết cái gì."
"Ừ, không thành vấn đề, chỉ là thuật lại khó tránh khỏi nhớ không đầy đủ. Hay là ta viết lại cho các ngươi nhé?"
"Như thế đương nhiên là tốt nhất!"
Với đề nghị này của Kế Duyên, người nhà họ Vệ dĩ nhiên đều tán thành cả hai tay.
"Nhanh mang giấy và bút mực tới cho tiên sinh..."
Vệ Hiên phân phó hạ nhân xong, lại xoay người cung kính nói chuyện với Kế Duyên.
"Mời tiên sinh ngồi xuống chậm rãi xem, nếu như hôm nay tiên sinh có thể sao chép lại bảo điển của tổ tiên Vệ gia, chúng ta tất nhiên vô cùng cảm kích!"
Vệ Hiên ngoài miệng vô cùng lễ nghĩa, nhưng có bao nhiêu phần cung kính cũng chỉ có mình lão biết. Hơn nữa, Kế Duyên đã nói rõ ràng rằng người viết sách tên là Trọng Bình Hưu. Lão vẫn cứ bảo là do tổ tiên của Vệ thị lưu lại, chỉ không có nói thẳng là sách do tổ tiên viết mà thôi.
Kế Duyên cũng không muốn vạch trần. Hắn khẽ gật đầu, rồi cầm sách ngồi xuống, chăm chú đọc. Còn đám người Yến Phi nhất thời cũng biết nên nói gì.
Một lúc sau, người hầu bưng một cái khay tới, trên đó chuẩn bị đầy đủ văn phòng tứ bảo, một xấp giấy Tuyên Thành thật dày.
Kế Duyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ gõ "cốc cốc" lên bàn trà, ra hiệu đặt văn phòng tứ bảo xuống chỗ này.
Yến Phi chủ động tiếp nhận khay từ tay của người hầu Vệ gia, sắp xếp văn phòng tứ bảo, xếp gọn giấy Tuyên Thành, lại đích thân mài mực cho Kế Duyên. Thái độ này đúng là dáng vẻ đối đãi với trưởng bối quan trọng.
Kế Duyên cũng không ngẩng đầu lên, cầm Thiên Lục Thư đặt lên bàn. Hắn vừa lật đọc, vừa lấy bút, điềm nhiên thấm mực ở trên nghiên mực, sau đó trực tiếp đặt chặn giấy lên trên giấy Tuyên Thành rồi viết.
Chữ rất nhỏ, nhưng lại hết sức tinh diệu, quả thực chữ nhỏ như chữ lớn, thần pháp đầy đủ. Chỉ mới viết mấy chữ mở đầu, người nhà họ Vệ lập tức hiểu Kế tiên sinh tuyệt đối là đại gia thư pháp.
Có đôi khi nhìn chữ biết người, có thể viết ra chữ thần diệu như thế, vô thức địa vị của Kế Duyên ở trong lòng người nhà Vệ thị đã cao hơn một chút.
"Ngự gió mát mây nhàn, đạp thiên sơn vạn thủy, có thể thấy được trăm sông nghìn núi, chu du quần phong cao vút, mang tinh quang rực rỡ, nhìn phong cảnh bốn mùa..."
Theo chữ viết của Kế Duyên, sự chú ý của mọi người bắt đầu từng bước tập trung đến nội dung trên đó. Cái này đơn thuần chỉ là văn tự, cũng không có ẩn chứa chân ý trong Thiên Lục Thư. Nhưng dù vậy, một cảm giác phóng khoáng hào hiệp, tiêu diêu tự tại vẫn tự nhiên nảy sinh trong lòng mọi người.
"Trên nhìn thiên hà kỳ diệu, dưới tìm kiếm U Minh Huyền Hoàng, này, chúng ta là tu sĩ tu tiên, tâm trì hướng về cảnh giới..."
Kế Duyên tiếp tục viết, khiến người xem từng bước hiểu được nhân vật chính trong nội dung, hình như là tiên nhân.
Yến Phi và Ngưu Phách Thiên dĩ nhiên không bất ngờ chút nào, dù sao Vô Tự Thiên Thư này vốn cũng không phải là phàm thư. Còn người của Vệ thị thì liên tục nhìn nhau, nhưng rất nhanh lại chuyển sự chú ý về trang giấy.
Kế Duyên căn bản không để ý tới suy nghĩ của những người khác, vốn cho rằng < Vân Trung Du Mộng > chỉ là du ký cá nhân bình thường. Tuy nó được người tu tiên viết ra, nhưng ngoại trừ tính chân thật, bản chất của nó cũng không khác gì truyện ký bình thường.
Nhưng lúc đọc tới đây, thần ý của Kế Duyên tựa như theo ghi chép trong Thiên Lục Thư, cùng du đãng ở trong trời đất, phần tự tại tiêu sái kia tựa như được dẫn dắt từ trong sách, có sức mạnh huyền diệu làm cho tâm thần hắn du đãng.
Gần như không tự chủ được, ý thức của ý cảnh bên trong thân thể diễn hóa xuất ra thiên địa tú lệ trong < Vân Trung Du Mộng >, cưỡi gió mát đạp mây trắng, ở bên trong trời đất nhập mộng rong chơi.
Thân thể và ý thức giờ cứ như phân thành hai cá thể, một cái thì lật xem sách, hạ bút hữu thần, một cái như si như mê trong mộng ảo, đi vào cõi thần tiên thần bí trong trời đất.
"Yến, Yến huynh đệ... ngươi nhìn chung quanh một chút..."
Người của Vệ thị cũng nghe được lời của Ngưu Phách Thiên, ngẩng đầu nhìn quanh. Một khắc sau, tất cả mọi người đều há hốc miệng, nói không nên lời.
Rõ ràng vẫn là chánh đường trong phòng khách, nhưng lúc này mơ hồ hiện lên một màn sương mù nhàn nhạt.
Xuyên thấu qua màn sương mù, có thể chứng kiến xung quanh đã hóa thành một mảnh thiên địa rộng lớn khác. Nơi đây không có vách tường, không có điêu lan*, phía trên càng không có gạch ngói che đậy, ngắm trọn vẹn trời đất xinh đẹp.
*Điêu lan: lan can được điêu khắc, chạm trổ
"Rầm rầm..."
Trong lúc mơ hồ có thể nghe được tiếng sấm ở phía chân trời, dù là Yến Phi hay Ngưu Phách Thiên cũng không thể tránh khỏi khom người giơ tay lên, chớ đừng nhắc tới người của Vệ thị.
Mọi người tựa như ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ. Cảnh vật bốn phía di chuyển rất nhanh, thời gian xung quanh cũng thay đổi, có tuyết lớn mịt mờ, cũng có lá xanh hoa hồng, có quần tinh rạng rỡ, cũng có sấm chớp rền vang.
"Ô hô, đứng dậy chung quanh không còn niềm vui, chẳng qua chỉ là trong mộng mà thôi!"
Kế Duyên ghi xong câu cuối cùng, dị tượng xung quanh ngay lập tức biến mất. Hắn cũng "thanh tỉnh" cùng đám người Yến Phi.
"Sách hay, sách hay! Sách này tuy không phải tiên pháp huyền diệu, nhưng vẫn có thể xem là một bảo điển! Kế mỗ bình sinh từng thấy qua Thiên Lục Thư, cuốn này là tuyệt nhất!"
Tâm tình của hắn hiện giờ có chút kích động, cũng cảm khái vạn phần, nhịn không được đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước, thỉnh thoảng nhìn về phía < Vân Trung Du Mộng >.
Kế Duyên không kìm được tán thưởng, đương nhiên mọi người cũng nghe rất rõ. Yến Phi và Ngưu Phách Thiên đều rất kinh ngạc khi thấy Kế tiên sinh đánh giá cao quyển sách như vậy, nhất là lão Ngưu.
Lão Ngưu hiểu rất rõ Kế tiên sinh rốt cuộc là nhân vật cỡ nào. Đây chính là vị tiên tu cao tuyệt có thể cùng nâng cốc nói chuyện vui vẻ với Chân Long, chỉ điểm thiên hạ chúng sinh.
Thiên Lục Thư này có thể được Kế Duyên đánh giá cao như vậy thì thâm sâu khó lường cỡ nào?
Lúc này, Kế Duyên cảm thấy vô cùng tốt. Phần tiêu diêu tự tại trong < Vân Trung Du Mộng > này quả thực giống như một phiên bản khác của < Tiêu Dao Du >. Chỉ có điều, < Tiêu Dao Du > là thông qua thủ đoạn của bản thân hắn bày ra lý lẽ trong đó, mà bản Thiên Lục Thư này làm cho hắn chân chính cảm nhận được thần và ý của người viết sách. Cả tâm tình và cảm ngộ đều bị trùng kích cực lớn.
"Người viết sách này chí ít cũng là cao nhân Chân Tiên!"
Lúc này, Kế Duyên cực kỳ chắc chắn. Trọng Bình Hưu tuyệt đối là một cao nhân cấp Chân Tiên, nói không chừng còn có thể cao hơn, bằng không tuyệt không viết ra được thần tủy như trong sách.
Một trận tiếng sét nhỏ bé vang lên, không phải bắt nguồn ở ngoài phòng, mà là bắt nguồn ở bên trong thân thể của Kế Duyên.
"Ùng ùng... Ùng ùng..."
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Kế Duyên nhẹ nhàng phất tay đè về phía bên trong thân thể, tạm thời đè ép tiếng sấm. Hắn cũng không để ý lắm, quay đầu nhìn về phía Vệ thị.
"< Vân Trung Du Mộng > này có thể nhường cho Kế mỗ hay không, hoặc là cho Kế mỗ mượn xem một đoạn thời gian, lúc trả tất có hậu báo!"
"Cái này..."
Đám người Vệ thị có chút do dự. Quyển sách do tổ tiên lưu lại hiển nhiên vô cùng thần dị. Vừa rồi Kế tiên sinh đọc sách, lại có dị tượng bay ra từ trong sách, tuyệt đối là một quyển tiên thư. Sách này cho người khác mượn, Vệ thị làm sao có thể yên tâm?
Kế tiên sinh có thể nhìn thấy trong chữ trong sách thì chắc chắn không phải là người tầm thường. Nhưng người không tầm thường cũng không quan tâm quyển sách này như vậy!
"Tiên sinh, đây là chí bảo tổ truyền của Vệ thị ta, tuy trước giờ cũng đã để cho đông đảo giang hồ đồng đạo tham quan học tập, nhưng chưa bao giờ cho mượn ra bên ngoài. Ngoại nhân cũng chưa từng đưa ra yêu cầu tới mức này, tiên sinh giúp Vệ thị ta ghi lại nội dung trong sách, đương nhiên bọn ta vô cùng cảm kích, nhưng mong tiên sinh đừng khiến bọn ta khó xử..."
Kế Duyên hiếm khi thấy có chút chán nản. Lúc nãy, tuy hắn chìm đắm trong sách, nhưng không có nghĩa không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đã như vậy, Vệ thị vẫn không tin hắn, hiển nhiên là lòng dạ quá kém.
Sắc mặt của Kế Duyên mặc dù lạnh lẽo, nhưng cũng không nói gì, chỉ là nhìn đám người của Vệ thị một lúc.
"Cũng đúng, thật là vật gia truyền của Vệ thị, vậy Kế mỗ không làm phiền nữa."
Lời còn chưa nói hết, dưới chân của Kế Duyên bốc lên khói trắng, một trận gió mát thổi tới, trong nháy mắt bước lên mây, bay vút lên trời.
Hắn quả thực muốn mượn < Vân Trung Du Mộng > nhìn thêm mấy lần, nhưng quan trọng nhất vẫn là lần thần du (*) đầu tiên. Mấy chuyện dệt hoa trên gấm đương nhiên là tốt, nhưng không có cũng không sao.
(*)Thần du: như đi vào cõi tiên
Ngưu Phách Thiên và Yến Phi lúc này mới giật mình quay đầu lại nhìn, vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa, hét lên trên trời.
"Kế tiên sinh ~~~ ngài đi đâu vậy?"
"Tâm có điều ngộ ra, cần tìm hiểu huyền cơ. Chuyến đi của chúng ta đến đây thôi, có duyên gặp lại!"
Kế Duyên vừa nói xong, thân hình đã bước trên mây biến mất ở phía chân trời. Ngưu Phách Thiên còn muốn đuổi theo, nhưng nghe đến lời này của Kế Duyên, gã lại dừng chân, chỉ có thể oán hận nhìn người nhà họ Vệ.
"Ài --!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT