Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Nhóm tám người, tính luôn tiểu cô nương ngồi trên lưng ngựa, thấy tình cảnh này đều ngơ ngác nhìn nhau.

Rất rõ ràng rồi, mọi người cũng nhìn ra được thôn này không có người, đốm lửa kia cũng chỉ do một người qua đường đốt mà thôi.

"Ài! Lại là một thôn bỏ hoang..."

"Hắn chỉ có một người, đi đường này không sợ sao?"

"Có lẽ có bạn bè ở bên trong nữa!". "Nhìn không giống sẽ có..."

Mấy người thấy Kế Duyên lẻ loi một mình, liền bàn tán vài câu với nhau. Một tráng hán trẻ tuổi dẫn đầu đám người nói với một hán tử có bộ râu màu hoa râm.

"Nhị thúc, con thấy trên đường đến đây, vùng phụ cận không có phòng ốc nào. Người kia ở một căn nhà lớn có thể xem là nguyên vẹn, hơn nữa trước nhà có miệng giếng, chúng ta có nên ở lại với hắn..."

Vị Nhị thúc trong lời nói của gã nhíu mày nhìn về phía Kế Duyên đang cách chỗ bọn họ đứng khoảng vài chục trượng. Vào lúc sắc trời trở tối này, một thân một mình ở thôn làng bỏ hoang, đối phương lại chẳng có vẻ gì e ngại bọn họ cả.

"Ta nghĩ chúng ta nên tìm nơi khác nghỉ chân đi. Người này dám một mình xuất hành, hơn nữa còn ở lại thôn hoang này, chúng ta đừng đụng vào thì tốt hơn."

Nghe được lời của nam tử, mấy người bên cạnh nhìn nhau, cũng không có ý kiến gì. Bọn họ dắt ngựa đi lệch sang một bên. Dù sao thôn này cũng không nhỏ, tuy bỏ hoang nhưng có lẽ vẫn có thể tìm thấy nơi phù hợp.

Kế Duyên đứng ở cửa ra vào, mở mắt to một chút, nhìn thấy những người này tựa hồ không có ý đi vào.

"Ầm đùng đùng..."

Tiếng sấm lại rền vang. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít hà hơi nước, vốn định nói chuyện nhưng tạm thời giữ lại trong lòng.

"Rầm rầm á..."

Cơn mưa đổ xuống, dù không quá nặng hạt nhưng mưa vẫn như trút nước, tuyệt đối không phải dạng mưa phùn.

"Không xong rồi, mau nhanh lên, qua bên kia tránh mưa, qua bên kia tránh mưa, ướt người dễ bị phong hàn lắm!"

"Nhanh nhanh, chạy tới chỗ nhóm lửa đi!" "Dắt ngựa, dắt ngựa."

Lúc này, đoàn người đang ở vào vị thế rất lúng túng. Mấy căn nhà xung quanh con đường nhỏ trong thôn đều rất rách nát đến không chịu nổi, không chứa nổi hai người, huống chi bọn họ còn có ngựa. Giờ đi tìm phòng trong mưa cũng tuyệt đối là hạ hạ sách, chỉ có thể chạy tới đại trạch rộng rãi chỗ Kế Duyên.

Dẫn đầu chính là hán tử cường tráng và vị Nhị gia kia. Còn chưa đến gần căn phòng lớn, bọn họ đã nói to với Kế Duyên.

"Người bằng hữu, đột nhiên trời đổ mưa to, nhưng không biết chúng ta có thể cùng trú mưa ở đây được không?"

"Có thể, cứ tự nhiên!"

Kế Duyên dùng hành động thực tế để biểu lộ thành ý, vội vàng mở rộng cửa, lớn tiếng đáp lại.

"Mời mấy vị mau vào đây. Hiện tại là đầu mùa xuân, nếu ướt mưa, chẳng may bị bệnh ở nơi hoang vu này cũng không tốt."

"Đa tạ, đa tạ người bằng hữu!"

Vị Nhị gia vừa chạy vừa chắp tay, cùng mấy gã nam tử dẫn đầu bước tới. Mưa có xu hướng nặng hạt hơn. Tất cả mọi người đều bước thật nhanh, vội vã chạy vào phòng lớn.

Đến lúc con ngựa cuối cùng được dắt vào, Kế Duyên mới đóng cửa lại. Chỉ là để tránh cho mấy người này lo lắng, hắn khép hờ cánh cửa chừng một nắm đấm.

Có mấy người trong nhà vừa nhảy vừa động, vỗ vỗ từ trên xuống dưới, muốn rũ hết những giọt mưa còn chưa thấm vào trong áo quần.

Một lát sau, đoàn người mới sửa sang xong. Lúc này bên ngoài trời đã mưa tầm tã. Vị Nhị gia trong lời nói của tiểu cô nương chỉnh lại y phục trên người, đứng hơi xéo xéo chỗ Kế Duyên, chắp tay thi lễ nói.

"Đa tạ tiên sinh đã rộng lòng giúp đỡ. Tại hạ là Hàn Minh, đây đều là vãn bối của ta."

Thấy trang phục trên người Kế Duyên rất nhã nhặn, Hàn Minh cũng cố gắng tỏ ra thông thái một chút. Kế Duyên nhìn nam tử hơn năm mươi tuổi trước mặt, cũng chắp tay đáp lễ.

"Kẻ hèn họ Kế. Nơi này hoang phế vô chủ, ai cũng có thể nghỉ ngơi, không tính là giúp đỡ các vị. Các ngươi cũng không cần khách khí..."

Nói đến đây, hắn chỉ vào đống củi lửa mà mình gom được lúc trước ở phía xa, nói.

"Đoán chừng củi ở bên ngoài đều ướt hết rồi. Những cành củi này ta dùng không hết đâu, các ngươi đều mắc mưa, có thể lấy về nhóm lửa sưởi ấm."

Kế Duyên không nói đến việc dùng chung đống lửa. Thứ nhất là đống lửa của hắn nằm trong một góc gần cửa ra vào, nếu một hai người dùng còn rộng rãi, chứ nhiều người sẽ phải chen chúc nhau. Thứ hai là ít ra hắn cũng nên biểu hiện như mình đề phòng người xa lạ. Cái này không phải là giả vờ giả vịt mà có thể giúp mấy người kia đỡ lo hơn một chút.

Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, Hàn Minh cũng không phản bác. Y lại chắp tay cám ơn, sau đó gọi mấy người khác tới chuyển củi đi. Cành củi để nhóm lửa cũng là lấy từ trong đống lửa của Kế Duyên.

Rất nhanh, bên trong căn phòng lớn đã được nhóm thêm một đống lửa, một đám người đều vây quanh sưởi ấm.

Ngoại trừ lúc đầu Kế Duyên còn giúp mấy người kia châm lửa, không lâu sau, hắn cũng không để ý tới bọn họ nữa, giữ khoảng cảnh phù hợp rồi ngồi một mình một góc nướng bánh bột ngô và đọc sách.

Sự thật đã chứng minh, biểu hiện này của hắn đã làm cho đám người kia an tâm hơn một chút. Hắn có thể nghe ra tiếng cười nói bên kia cũng đã được thả lỏng hơn trước.

Chẳng qua, phần lớn sự chú ý của hắn không đặt trên người bọn họ. Cơ bản là xem sách một lúc, hắn lại nhìn xuyên qua khe cửa ra bên ngoài. Ánh mắt như muốn tìm kiếm cái gì đó giữa màn mưa mịt mù trong đêm tối.

"Mùi lạ này là gì, sao lại thối lui rồi?"

Kế Duyên nghĩ một hồi, lật một trang sách trên tay, trong lỗ mũi lại ngửi thấy mùi kia, chỉ là lần này bánh bột ngô bị cháy.

"Nhị gia, nhìn dáng vẻ vị đại tiên sinh kia đích thị là không có học hành rồi. Con vừa mới nhìn trộm được, quyển sách của ngài ấy căn bản là giấy trắng, không có chữ nào hết, vậy mà vẫn lật..."

"Tiểu hài tử không được nói lung tung." "Con không nói lung tung..."

Dù thanh âm bên kia khá nhỏ nhưng chẳng thoát nổi một người thính tai như Kế Duyên.

Hắn xem như không nghe thấy gì, cầm lấy cành gỗ đang cắm ở chân ghế. Hắn gỡ bánh bột ngô trên đó xuống, lấy một miếng bỏ vào miệng, bắt đầu nhai.

"Ta thấy tiên sinh đang nhìn chăm chú ra bên ngoài, tiên sinh thấy cái gì sao?"

Thanh âm bên cạnh truyền đến. Kế Duyên quay đầu nhìn lại. Hàn Minh đội cái mũ rộng vàng đi tới, dường như muốn đi ra ngoài.

"Không có gì, nơi này vắng vẻ nên ta sợ có dã thú, chỉ đề phòng thôi."

"À."

Hàn Minh lên tiếng, mở cửa, đi đến mái hiên nhà bên cạnh. Lúc nãy, y có đặt một nồi sắt ở bên ngoài, giờ đã hứng chứa đầy nước mưa.

Tuy bên ngoài có giếng nhưng trong tình huống này, nước mưa dễ sử dụng hơn.

Lúc Hàn Minh xách nồi đi vào, y còn vô thức nhìn vào quyển sách Kế Duyên đặt trên ghế. Bây giờ, sách đã được khép lại, nhìn không biết bên trong có chữ hay không, chỉ thấy ở chỗ nên viết tên sách trên bìa màu xanh, đúng là không có chữ nào.

Khi Hàn Minh xách nồi vào, đóng cửa lại, chuẩn bị về chỗ, Kế Duyên đột nhiên hỏi một câu.

"Hàn tiên sinh, Kế mỗ có nghi hoặc muốn thỉnh giáo một chút, vì sao một đường tới đây lại không có ai ở vậy?"

Hàn Minh đưa mắt ra hiệu với bên trong, giao nồi sắt cho một gã nam tử, sau đó đứng ngay tại cửa ra vào nói chuyện với Kế Duyên.

"Kế tiên sinh chắc là rất ít khi đi con đường này nhỉ? Mấy năm qua chiến tranh với Đại Trinh, nam đinh ở gần đường Nam Nguyên đều phải chinh chiến trong quân đội, khắp nơi đều âm thịnh dương suy. Một thời gian thật lâu sau, cũng có nạn trộm cướp, còn có lời đồn rằng có những vật không sạch sẽ. Vì vậy, người ở đường Nam Nguyên đều đi về phía Bắc, nhưng thế đạo này... Ài!"

Hàn Minh nói đến đây cũng cảm khái một câu.

"Lần này ta nhận được lời nhắn đi đón người, đang trở về đường Nam Nguyên sau một thời gian. Tình huống này quả thực có chút khoa trương. Còn Kế tiên sinh, sao lại đi một mình ở nơi này? Rất nguy hiểm đấy!"

Kế Duyên gặm nuốt miếng bánh trong miệng xuống, nhìn bên ngoài rồi nói.

"Kế mỗ không phải là người của nước Tổ Việt, nghĩ muốn đi nhìn xem một chút nên mới lên Bắc thượng."

Không phải người trong nước Tổ Việt? Bắc thượng?

Hàn Minh ngây ra một lúc, hỏi một câu.

"Chẳng lẽ tiên sinh là nhân sĩ Đại Trinh?"

Kế Duyên cười cười.

"Đúng vậy, Kế mỗ quả thật có thể xem là người của Đại Trinh."

"Ực ực... Tiên sinh là nhân sĩ Đại Trinh, hiếm thấy hiếm thấy. Đại Trinh bên kia như thế nào vậy? Nghe nói ngoại trừ vương công quý tộc thì ai cũng đói ăn."

Kế Duyên quay đầu nhìn Hàn Minh.

"Ngươi nghe chuyện này từ đâu?"

"Ách, mọi người đều nói như vậy."

Có thể lắm, Kế Duyên nghĩ, sau đó nói.

"Đại Trinh coi như cũng được, không đến nỗi kinh khủng như vậy. Quan hệ giữa nước Tổ Việt và Đại Trinh không hòa thuận, khó tránh khỏi..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại. Kế Duyên lần nữa nhìn ra ngoài, lại hít được mùi kia.

Cái mũi không ngửi được gì, nhưng vừa rồi, lỗ tai hắn quả thực nghe được một vài thanh âm loáng thoáng. Chỉ là đối với thính lực của hắn mà nói vô cùng xa xôi, lại có mưa lớn quấy nhiễu nên cũng có thể nghe nhầm.

"Hàn tiên sinh, tối nay các ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi, tốt nhất đừng tùy tiện đi ra ngoài. Kế mỗ dám đi lại một mình, tất nhiên là có một vài bản lĩnh đặc thù. Trong mắt ta, nơi này không yên ổn."

"Vâng, đa tạ Kế tiên sinh nhắc nhở."

Hàn Minh nhận ra Kế Duyên không muốn tán gẫu nữa, cũng đi trở về đống lửa bên kia.

Trao đổi giữa người với người có đôi khi rất kỳ lạ. Có vài người dù ngươi chỉ nói vài câu nhưng có thể cảm nhận được đối phương có chân thành hay không. Dĩ nhiên, ấn tượng của Hàn Minh về Kế Duyên vô cùng tốt.

...

Khoảng bảy, tám dặm bên ngoài thôn bỏ hoang này, có hai đội nhân mã đang chém giết trong mưa.

Một bên có mười mấy người mặc kính trang(*), một bên khác thì mặc áo tơi, có nón có giáp, binh khí trong tay cũng là đủ loại đao, thương, kiếm, kích.

(*)kính trang: những bộ quần áo gọn gàng, không kéo lê trên cơ thể

Khắp nơi đều là thanh âm binh khí va chạm cùng tiếng kêu la thảm thiết.

Một người cưỡi ngựa cầm trường thương trong tay, đi ra phía ngoài rồi bắt đầu hô to.

"Chém được một người, thưởng một đùi dê nướng, chém chết hai người, thưởng nửa con dê. Các huynh đệ, đừng cho bọn chúng chạy!"

"Lên....!" "Giết... thịt dê của lão tử!" "Giết...."

"Leng keng..." "Leng keng..."

Ba đến năm món binh khí của bọn đạo tặc bị người dùng trường côn đỡ được, một gã tráng hán khác vận chưởng công kích.

"Ha ha ha ha... đến lấy mạng đi, hừ!"

Một gã đầu đội khăn gào to như sấm, đột nhiên đánh vào người gã đạo tặc.

"Bịch..." đối phương bị đánh bay bảy, tám thước, nằm rạp trên mặt đất, giãy giụa một lúc vẫn không đứng lên được.

"Bắt giặc bắt vua trước!" "Được!"

Hai gã hán tử mặc kính trang phối hợp binh khí với nhau, cưỡi ngựa phóng tới người ở phía xa, giữa đường lập tức có mấy người nhảy ra cản lại.

Quần áo của một tên đạo tặc bị tráng hán túm lấy. Cả người biến thành bia đỡ đạn cho đối phương. Tráng hán vung mạnh đao bên người ngăn lại, nhưng chung quanh có quá nhiều người tấn công, y cũng không thể tiến tới.

"A..." "Nguyệt Dung!"

"Nhanh đi cứu viện!"

Ở đằng sau, tiếng hét chói tai thảm thiết của nữ tử rất nổi bật giữa trận huyên náo. Nghe được thanh âm này, các võ giả mặc kính trang khác đều vội vã tụ lại cùng với đồng bọn.

Một đám võ giả vừa đánh vừa lui lại với nhau, người thở hổn hển, không ít người bị thương.

Bên ngoài có rất nhiều đạo tặc, đoán chừng lên tới một, hai trăm người, nhiều người cũng cưỡi ngựa.

"May mà có mưa, cung nỏ của đối phương không phát huy được, nếu không tình hình càng tệ rồi!"

Một người vừa nói chuyện vừa túm lấy trường thương của đạo tặc. Gã ném về phía người thủ lĩnh đang cưỡi ngựa ở phía xa, nhưng đối phương tránh được, rõ ràng người này cũng biết võ công.

"Hiện tại cũng chẳng tốt hơn được, hừ!"

"Leng keng... Phốc..."

"Cẩn thận bên trái!" "Bịch...."

Trận chiến chém giết bên này vẫn không ngừng lại.

Ở bên kia, rất nhiều đạo tặc bị thương được đồng bọn kéo ra phía sau, nhịn đau băng bó cho nhau, nhưng lực chú ý vẫn ở vòng vây giết bên trong.

"Mấy người hôm nay thật khó giải quyết!" "Hừ, bọn chúng không chịu được lâu nữa đâu."

"Khà khà khà, có vài nữ nhân, một lát nữa sẽ cho mấy ả dễ chịu!"

“Vậy cũng phải không bị chém nát mới được..."

Rất nhiều tên bị thương vẫn còn tâm tư nói chuyện với nhau.

Một gã đạo tặc bị gãy tay, đứt chân, vừa mới được nắn xương, vẻ mặt đau khổ nằm trên mặt đất.

"Ôi... Ôi... Ôi..."

Một tiếng thở dốc kỳ quái khàn khàn vang vọng bên cạnh. Gã đạo tặc bị thương mở mắt, nhìn sang trái, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu đáng sợ. Ánh mắt giống như bị thối nát, làn da như cây khô, chỉ có phần đầu lộ ra ngoài, còn thân thể vùi trong lòng đất.

Sắc mặt gã thoáng trở nên trắng bệch.

"Có...Ách ô...Ô..."

Tiếng rống to hoảng sợ của gã còn chưa kịp phát ra thì một cái miệng lớn dơ bẩn đầy răng nhọn vàng khè đã cắn phập vào cổ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play