Dịch: Cái Bang

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Bầu trời vang lên tiếng sấm sét dữ dội. Thật ra, rất nhiều cấm quân đang vây bên ngoài hay đứng trên pháp đài cũng rụt rè, nhất là khi những thanh binh khí dài của họ còn đang chỉa thẳng lên trời.

Ngôn Thường và một ít quan viên Ti Thiên Giám và Lễ Bộ cũng trốn trong một căn phòng bên ngoài, nhìn tràng sấm sét vang dội đang đánh xuống tế đàn cao cao ở đằng xa.

Bởi vì chuyện dâng tặng bánh trung thu, trong khoảng thời gian này, dường như Ngôn Thường được Hoàng đế coi trọng hơn nên quyền nói chuyện trong đám quan viên phụ trách Thủy Lục Pháp Hội cũng lớn hơn một chút.

"Ngôn đại nhân, sấm sét kiểu này chỉ e là sắp có mưa to, các pháp sư ở trên kia phải làm sao bây giờ?"

Có người lo lắng hỏi Ngôn Thường. Y nhíu mày nhìn về phía đài cao.

"Với những người báo danh là tăng đạo thông thường đến đây để cầu phúc tụng kinh, bọn họ có thể tự xuống đài tránh mưa nghỉ ngơi. Còn với những người báo danh có thần thông pháp lực, nếu đã là cao nhân thì một chút mưa gió này tất nhiên không làm khó được bọn họ."

Nghe Ngôn Thường nói như vậy, quan viên chung quanh phụ trách việc này nhìn nhau, đại khái đều hiểu ý.

"Chỉ là cấm quân trên dưới pháp đài khó tránh khỏi phải chịu khổ chung rồi."

"Vậy lập tức lệnh tất cả cấm quân ở trên đài rút lui xuống dưới, dù sao ướt mưa cũng tốt hơn bị sét đánh."

Khi Ngôn Thường nói lời này, một mặt hướng về Phó Chỉ Huy Sứ ở ngoài đình điện, cũng chính là phó thống lĩnh một nhánh cấm quân bên ngoài. Nói về chức quan phẩm giai, người này đều cao hơn Ngôn Thường, nhưng trong những chuyện liên quan đến pháp hội, cấm quân chỉ có thể phụ trợ mà thôi.

"Hắc hắc, Ngôn đại nhân nói không sai, huynh đệ thủ hạ của ta, mỗi người đều luyện được một thân võ nghệ, lại có khôi giáp trên người, chịu ít nước mưa cũng không có gì đáng ngại."

Vừa nói chuyện, Phó Chỉ Huy Sứ truyền lệnh đến mấy người sĩ tốt bên cạnh. Bọn họ nhanh chóng chia nhau chạy về bốn phía, đi vòng đến pháp đài để thông báo mệnh lệnh.

Sau đó ước chừng không tới mấy phút, tất cả cấm quân và lực sĩ trên pháp đài bắt đầu tự động đi dọc theo bậc thang bốn phía xuống dưới. Đến cuối cùng, trên đài cao pháp hội cũng chỉ có mấy ngàn tên pháp sư ở lại. Từng người vẫn bày ra thủ đoạn cầu phúc của mình như lúc trước.

Thời gian dần trôi qua, sắc trời cũng dần mờ đi, mây đen trên trời chậm rãi di chuyển, từ từ bao trùm toàn bộ Kinh Kỳ phủ.

...

"Rắc rào... Ầm ầm ầm ầm..."

Tia chớp chiếu sáng khuôn mặt Nguyên Đức Đế. Lúc này, lão đang ở dưới mái hiên của một gian cung điện, nhìn mây đen giăng kín cả bầu trời.

Hiện tại là lúc bắt đầu Thuỷ Lục Pháp Hội, có thể nói là buổi lễ mở màn đầu tiên cho ngày sinh thần của lão. Chín ngày sau, Nguyên Đức Đế sẽ sắc phong "Thiên Sư", sau đó mời Thiên Sư cùng tham dự đại yến vạn thọ của mình.

Lúc này, trừ hoạn quan, thị vệ, phụng bồi Hoàng Đế cùng xem sắc trời còn có vài vị hoàng tử, ngoài ra cũng không có bất kỳ vị đại thần hay phi tần nào.

"Khánh nhi."

"Có nhi thần!"

Nguyên Đức Hoàng Đế vừa kêu một tiếng, Ngô Vương đã lập tức khom người trả lời.

"Con nói xem Thủy Lục Pháp Hội mới diễn ra thì trong ngày có sấm sét vang dội, có phải là ông trời đang cảnh cáo quả nhân không?"

"Chuyện này... Nhi thần... Nhi thần cũng không biết!"

Loại vấn đề này, Ngô Văn dù không biết trời cao đất rộng cũng không dám trả lời. Lão Hoàng đế nhìn gã một cái, lại nhìn về tam hoàng tử Dương Hạo.

"Hạo nhi, con nói đi?"

Tấn Vương nhíu mày nhìn cha mình, rồi lại nhìn bầu trời một chút

"Ầm ầm đùng..."

Lôi đình mãnh liệt, mây đen như mực.

"Phụ hoàng không cần lo ngại, gió thổi gây mưa sấm sét ầm ầm, nhưng đây đều là hiện tượng phổ biến vào mùa này. Tuyết mùa hạ, lôi mùa đông mới là điều khác thường."

Lão Hoàng đế chỉ nhìn y, cũng không nói thêm cái gì, lại nhìn mấy nhi tử khác, tất cả đều trưng vẻ mặt “đừng nhìn con".

"Rắc rắc..... Rắc rắc... Rắc rắc... Ầm ầm ầm ầm..."

Trong lúc đó, một đợt tia chớp dồn dập nhanh chóng đánh xuống phía đông. Tiếng nổ lớn dày đặc khiến lão Hoàng Đế và tất cả mọi người giật nảy mình.

Sau đó mấy hơi thở, "Ào ào ào ào..." Cơn mưa rào tầm tã rốt cục rơi xuống.

...

Trên pháp đài thành Đông ở phía xa, một ít tà tu, yêu tu đến giờ phút này mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Ở vị trí trung tâm, một nam tử đầu trâu mặt ngựa gầy còm sững sờ nhìn về phía cách gã vài chục trượng. Mới vừa rồi, đã có mấy đợt sấm chớp đồng loạt đánh xuống trúng một nữ nhân bên đó. Lúc này, ả ta đã hóa thành một cái xác chết cháy bốc lên khói đen.

Xung quanh, rất nhiều "Pháp sư" đều bị dọa sợ đến mức tê liệt ngã xuống trong mưa. Vốn dĩ trên pháp đài đâu đâu cũng là tiếng ồn ào cầu phúc tụng kinh múa may, bây giờ trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

"Đây không phải sấm sét bình thường... Đây là lôi pháp! Có người đang ngự lôi ~~~!"

Nam tử đầu trâu mặt ngựa gầy ốm hốt hoảng rống to.

"Có người đang ngự..."

"Rắc rắc... Rắc rắc... Ầm ầm ầm ầm..."

Vừa nói được nửa câu, nam tử này rốt cuộc cũng không nói tiếp được nữa. Sáu bảy đạo thiểm điện gần như đồng thời đánh trúng vào gã, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Ngự Lôi Pháp nổi tiếng nhất không phải là uy lực khi sát phạt, mà ở loại tốc độ hầu như tránh cũng không thể tránh được. Nếu so sánh với sấm chớp bình thường, Ngự Lôi Pháp điều khiển lôi đình bao gồm pháp lực cùng chân ý, cộng thêm trạng thái đặc thù của những tà tu lúc này, uy lực càng thêm xuất chúng.

Một vài pháp sư là phàm nhân thuần tuý hoặc phàm nhân võ giả lên cho đủ số lượng trước tiên đều chạy loạn hết cả lên. Ngoại trừ rất ít người bị dọa đến co quắp, phần lớn đều nháo nhào chạy xuống pháp đài.

"Ai u đánh chết người rồi!" "Chạy mau... Đánh chết người rồi!"

"Đi đi đi, bạc không quan trọng bằng mạng sống."

"Đừng đẩy, đừng đẩy..."

Trong mấy ngàn người, hơn chín phần đều là người bình thường hoặc người giang hồ, hận không thể mọc thêm mấy chân chạy xuống dưới, trong đó cũng có một vài người không liên đến đại thế Đại Trinh hoặc người tu hành nhưng bản thân không có tà khí xen lẫn.

"Ầm ầm..." "Ầm ầm..."

Lôi đình đánh xuống, không phải tất cả đều sẽ nhắm vào con người, nhưng trong quá trình cả đám chạy trốn cũng đánh chết hơn mười người.

Trong tình huống này, cấm quân bên dưới cũng bị uy áp của trời cao chấn nhiếp. Bọn họ đều tránh khỏi pháp đài, tìm chỗ có thể che mưa. Cho nên cũng không có ai ngăn chặn những "Pháp sư" vốn không được rời đi pháp đài này.

Một đám tu sĩ lẫn trong đám người an toàn trốn đi đều thầm hô may mắn không thôi. Khi cách xa pháp đài, cảm giác sợ hãi, áp lực mới giảm dần. Lúc bọn họ nhìn lại mới phát hiện toàn bộ pháp đài đều tối tăm mờ mịt.

Trên pháp đài còn ít nhất mấy trăm người không đào tẩu. Không phải họ không muốn trốn, mà rất nhiều tên không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng không cách nào hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, mưa như trút nước. Mặc dù nước mưa rơi xuống nhưng bên dưới chân pháp đài như trải lên một tầng sóng nước nhàn nhạt, tựa như một tầng lưu ly thanh tịnh.

Trên mặt nước của tầng lưu ly này phản chiếu ra từng bóng người hoặc là hình ảnh quái dị. Có người đứng trên pháp đài rõ ràng có hình dáng con người nhưng hình bóng trên mặt nước lại là một con quái vật.

Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là trên tầng sóng nước như lưu ly không ngừng có nước mưa rơi xuống tạo lên gợn sóng, lại có thêm từng đợt chữ viết phát linh quang rạng rỡ hiện ra.

Chữ viết mang theo hào quang nhu hòa, như có vô tận ánh trăng trong gương tỏa ra, tựa như trong mưa xuất hiện vầng trăng sáng.

Một luồng khí tức cực to lớn dây dưa trên đó, quang hoa trong mưa hiện ra thần dị. Tất cả mấy trăm người còn ở lại nơi này đều cảm thấy như có vạn quân đè thân, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

"Ha ha... Hình bóng trong kính xoay chuyển với nhau!"

Kế Duyên ngồi an vị trong một quán trà cách pháp đài mấy trăm trượng, quay lưng lại với cái bàn, vểnh chân bắt chéo hai tay chống đầu gối, mặt mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía pháp đài mịt mờ quang hoa.

Từ sau khi xuất ra kiếm thế nghiêng trời hồi đó, Kế Duyên lĩnh ngộ ý cảnh bản thân cùng thế vận có hiệu quả rất rõ rệt.

Đối với chiêu Tá Thế Chi Pháp (*) này, hắn cực kì hài lòng. Ánh trăng, Sắc lệnh pháp, Nhân Đạo chi thế, cùng với lũ yêu tà thân chứa lệ khí tà khí, thiếu một thứ cũng không được. Khí cơ càng thịnh thì hiệu quả càng mạnh.

(*)Tá Thế: mượn thế

Kế Duyên không khiêm tốn ngẫm lại, chiêu này trong giới tu hành, ảo diệu vô tận cũng coi như ngoài sức tưởng tượng rồi.

Trong cơn mưa, toàn bộ pháp đài tựa như mặt kính lưu ly, mấy trăm chữ pháp lệnh hiện ra đạo uẩn. Hơn nữa, trước đó Nhân Đạo khí dẫn dắt cùng ánh trăng ẩn giấu tỏa ra, đã sinh ra hiệu quả “Một dạng kính xoay chuyển".

Trên đài, những yêu ma quỷ quái bị sàng lọc, khí cơ trong người bị hình bóng xoay chuyển. Giờ phút này, tuy thân thể đang đứng trên pháp đài nhưng khí cơ lại bị trấn áp bên dưới pháp đài, cũng do sóng nước có thể chiếu ra chân thân của bọn chúng, cũng không phải kính chiếu yêu thần thông gì đó, chỉ là khí cơ hiển hóa mà thôi.

Chỉ cần không dùng pháp lực và thần thông lật tung đài cao bằng cự thạch này, hoặc khám phá tầng đạo pháp cảnh giới thì khi khí cơ cùng nỗi sợ hãi dây dưa trong lòng, thân thể không thể động đậy. Hơn nữa, linh đài cũng bị che đậy, càng để ý sẽ càng kinh hãi hoảng sợ, cuối cùng bị chèn ép tới nỗi không nhấc thân lên được.

Đương nhiên, mấy tên có thủ đoạn bỏ chạy khó lường nào đó cũng có thể tránh thoát.

"Xoẹt xoẹt kít... Xoẹt xoẹt kít..."

Một tên tráng hán bắp thịt cả người nở ra, cắn răng đứng thẳng.

"Ôi... A..."

"Cộp..." một tiếng, một chân quỳ gối nện trên pháp đài. Toàn bộ thân thể run rẩy kịch liệt giãy dụa, sau đó một cái chân khác cũng vậy "cộp...". Tiếp đó một tiếng đập ầm ầm trên bệ đá, kỳ lạ là mặt nước chỉ tạo nên gợn sóng lay động nhè nhẹ nhưng không có bọt nước tóe lên.

"Gào..."

Ở bên cạnh, một lão già khác đứng thẳng lên trời gầm rú, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, toàn thân xương cốt đều vang lên "Rắc rắc rắc..." rung động, bộc phát yêu khí ngút trời, dùng toàn lực bước nửa bước về phía trước.

Kết quả là lôi đình vô tận đánh xuống.

"Rắc rắc... Rắc rắc... Ầm ầm..."

Lão ăn mày cũng nhịn không được đưa tay che đôi mắt của tiểu ăn mày, sợ cậu bị tia chớp lôi pháp làm mắt bị thương.

"Chậc chậc chậc... Thành thật quỳ xuống không phải tốt hơn sao?"

Trên đài, chỉ có lão ăn mày cùng tiểu ăn mày thoải mái nhất. Hai người bọn họ chẳng những không bị khóa khí cơ, lão ăn mày vậy mà cũng có thể khám phá tâm cảnh.

Nhưng lão ăn mày chỉ âm thầm tặc lưỡi trong lòng. Nói cho cùng lão vẫn nhìn lầm, rõ ràng đã rất coi trọng Sắc Lệnh chi pháp này nhưng tầng tầng biến hóa đều ngoài dự liệu của lão.

"Gào gào ~~~~~" "Gào ~~~~ "

Trên bầu trời đầy lôi đình, mơ hồ có tiếng long ngâm không rõ vang lên, nói rõ Giao Long đang hưng phấn trên tầng mây.

Ở bên ngoài, các quan viên Đại Trinh cùng những tu sĩ mới trốn ra cũng rất kinh hãi nhìn về đài cao. Dù nhìn thấy rất nhiều pháp sư trốn xuống, nhưng nhìn trên đài cao thỉnh thoảng có tia chớp đánh xuống, trong lòng khó tránh khỏi xuất hiện một suy nghĩ.

"Còn có ai trên đó không vậy?"

Lão ăn mày nhìn bầu trời. Chứng kiến nhiều thủ đoạn như vậy rồi, lão không muốn ở lại trên đài nữa nên đã dắt tay tiểu ăn mày tay đi xuống.

Trong quá trình này, từng tên “Đại sư”không thể động đậy hoặc kinh ngạc không thôi hoặc khẩn cầu hoặc phẫn nộ nhìn về phía lão, người năn nỉ cũng có, hoặc do hiểu lầm gì đó mắng chửi cũng không ít. Thậm chí, có người muốn ra tay giữ lão ăn mày nhưng vừa phân tâm vận pháp, lập tức bị giữ chặt trên đài không thể nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên tiểu ăn mày gặp qua cảnh tượng quần ma loạn vũ kinh khủng như vậy, nhìn thấy hình chiếu trên mặt đất của một tên "Đại sư", đó căn bản chính là yêu quái. Cậu bị dọa sợ nên từ đầu đến cuối đều núp bên cạnh lão ăn mày.

Tiểu ăn mày cũng không phải kẻ ngốc. Cậu đã sớm biết bản lĩnh của Lỗ gia gia. Thấy tình hình lúc này, những yêu ma quỷ quái kia cũng không hại người được.

"Lỗ gia gia... Chúng đều phải chết phải không ạ?"

"Ha ha, đây cũng không phải do lão ăn mày như ta có thể quyết định, đương nhiên, càng không phải do những tên này có thể quyết định."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play