Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Mèo Bụng Phệ

Kế Duyên đang cưỡi mây bay đi, chợt nghe thấy tiếng cọp gầm dãy núi sau lưng truyền đến. Hắn hiểu ý mìm cười, sau đó cưỡi mây nhẹ nhàng bay về phía huyện Ninh An.

Tuy đạo hạnh của Lục Sơn Quân không quá cao, nhưng vị trí trên ván cờ của hắn cũng không thấp. Cho nên, hắn không thể đưa ngay cho nó vài pháp môn tiên thú tiếp cận chính thống được. Việc này sẽ ảnh hưởng đến linh tính yêu tu khó có được, cũng dễ dàng ảnh hưởng đến yêu lộ của một quân cờ đen chính thống.

Dù sao vị trí hạ xuống của Sơn Quân trong ván cờ chính là Yêu tộc. Trước kia hắn cho rằng Lục Sơn Quân chỉ có ba phần khả năng trở thành Đại Yêu, sau đêm nay sự tin tưởng đã lên tới bảy phần.

Đêm nay, trên đài ngắm trăng, Kế Duyên đã giảng giải một cách tận tình và cẩn thận rồi. Nếu như Lục Sơn Quân tin tưởng hắn như vậy, hắn cũng sẽ tin tưởng con cọp tinh phi phàm này.

Trong một đêm này, ở sâu trong Ngưu Khuê Sơn, tiếng cọp gầm không dứt. Ở một khe núi, đám chim rừng rốt rít bay loạn, Hồ Vân cũng chạy ngay lúc đó. Trong tình hình này, nó không dám ở lại bên cạnh Lục Sơn Quân.

Xích hồ chỉ giỏi hơn Lục Sơn Quân một điểm duy nhất đó là nó có thể chạy xuống Ngưu Khuê Sơn, lẻn vào bên trong huyện Ninh An. Dù sao hiện tại chỗ đó còn thoải mái hơn trên núi, Hồ Vân không muốn chờ thêm một phút một giây nào nữa, nên đã chạy ngay trong đêm.

Đến khi bình minh sắp ló dạng, nỗi niềm vui sướng trong lòng cọp tinh mới ổn định trở lại. Vào giờ phút này, linh đài của Lục Sơn Quân sáng sủa. Nó có thể hiểu một cách cực kỳ rõ ràng mỗi một câu nói của Kế Duyên.

Tối hôm qua, tuy rằng sư tôn không truyền thụ cho nó diệu pháp tu hành gì, nhưng lại giúp nó hiểu thấu con đường hóa hình của bản thân mình, thậm chí cả những cửa ải trọng yếu trên con đường tu hành sau này. Quan trọng nhất chính là Kế Duyên đã chỉ rõ cho nó phương hướng "đại đạo" chân chính, sự kỳ vọng lớn lao của sư phụ đối vô nó là vô cùng rõ ràng.

"Sư tôn đặt kỳ vọng rất lớn đối với ta. Ta nhất định phải luyện ra đạo của chính mình, thời điểm ta xưng là học trò của Kế Duyên, ta chắc chắn sẽ không bôi nhọ thanh danh của lão nhân gia!"

Mang theo lòng tin này, Lục Sơn Quân không quay về hang động lúc trước của mình nữa, mà chạy vào trong núi.

Hang động kia đã không còn thích hợp làm nơi cư ngụ tĩnh tu. Nó phải đổi sang một nơi rộng rãi thoáng mát hơn. Hơn nữa, vị trí mới cũng nên gần mỏm đá này một chút.

Lục Sơn Quân đã quyết định mỗi lúc trăng tròn đều sẽ tới đài ngắm trăng tu hành. Bắt đầu từ đêm nghe giảng đạo hôm nay, mỏm đá này mang ý nghĩa phi thường đối với nó.

Nhưng trong một đêm này, cùng lắng nghe giảng đạo, tuy rằng có lẽ sư tôn không thừa nhận hồ ly kia là đệ tử của mình, nhưng rốt cuộc vẫn có một phần tình cảm, khiến cho Lục Sơn Quân sinh ra cảm giác thân thiết với xích hồ.

Chỉ là hồ ly kia quá ngốc, đang ở trong phúc lại không biết phúc. Lục Sơn Quân quyết định sau này nếu có cơ hội sẽ nghiêm khắc đốc thúc tiểu hồ ly này một chút, tránh cho nó lãng phí phần đạo duyên này.

Hồ Vân đã tới huyện Ninh An từ lâu, lúc này đang ngủ bên cạnh Doãn Thanh.

Vào lúc trong đầu Lục Sơn Quân nổi lên ý niệm muốn đốc thúc xích hồ, Hồ Vân bỗng run rẩy một hồi, bộ lông cáo dựng đứng cả lên. Nó giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt nhìn về bốn phía. Khi nó phát hiện ra mình vẫn đang ở trong phòng ngủ Doãn gia thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vừa rồi, Hồ Vân nằm mơ thấy mình vẫn đang ở trong hang cọp trên Ngưu Khuê Sơn. Ở phía đối diện, Lục Sơn Quân há to cái miệng lớn dính đầy máu, gào thét không ngừng.

...

Cuộc sống ở Cư An Tiểu Các vẫn yên bình như thế. Kế Duyên trở lại nhịp sống làm việc và nghỉ ngơi theo mặt trời mọc, mặt trời lặn. Đồng thời, hắn cũng không bỏ bê việc ngắm sao ngắm trăng, tu luyện thuật pháp.

Doãn Thanh đã là học trò lớn tuổi nhất trong trường tư thục, nhiều lúc cậu bận rộn giúp đỡ mấy lão phu tử, còn bài tập của mình thì không quá hao tâm tổn trí. Vốn dĩ cậu sẽ nhanh chóng rời khỏi huyện Ninh An, đi học ở thư viện Huệ Nguyên ở Xuân Huệ phủ nhưng Kế Duyên vừa trở về nên cậu có phần lưu luyến, chưa muốn đi.

Kế Duyên không tiện cưỡng ép khuyên nhủ cậu, chỉ bảo Doãn Thanh gửi một phong thư đi Uyển Châu, để cho cha mẹ cậu quyết định.

Hẳn có thể đoán được nội dung bức thư nhất định sẽ bảo Doãn Thanh nhanh chóng đến thư viện. Nhưng thư từ đi lại giữa hai châu cũng phải tới hai, ba tháng, cũng giúp Doãn Thanh trì hoãn một thời gian.

Hôm nay, trường tư thục nghỉ hưu mộc(*). Doãn Thanh đang ngồi đọc sách ở trong sân nhỏ Cư An Tiểu Các. Xích hồ thì nằm trên bàn đọc sách cùng cậu. Thỉnh thoảng, hai đứa còn cùng nhau đọc diễn cảm một đoạn văn. Nếu có người khác bắt gặp nhất định sẽ cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ thú vị, hoặc sẽ bị dọa một trận.

(*) - 休沐日- lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật.

Còn Kế Duyên ngồi bên kia bàn, đang đọc cuốn "Kỳ Đạo Luận". Loại sách bàn về kỳ đạo này là nhờ Âm Ti huyện Ninh An đưa tới trước đây, đều là những thẻ trúc được Võ Phán khắc lên, để cho Kế Duyên thuận tiện sờ vào mặt chữ.

Không biết từ lúc nào, trên bầu trời lại giăng đầy mây đen, tiếng sấm sét "Oành... đùng... đùng" thỉnh thoảng vang lên phía xa. Doãn Thanh và Hồ Vân vẫn mắt điếc tai ngơ, nghiêm túc đọc sách.

Kế Duyên ngay lập tức buông thẻ tre xuống, bước ra khỏi bóng cây táo, rồi nhìn những đám mây trên bầu trời. Hắn ngửi thấy không khí tràn ngập hơi nước.

"Thấm thoắt lại sắp đến tiết Mang chủng rồi. Trời cũng sắp đổ mưa. Doãn Thanh, về nhà cất quần áo đi."

"Kế tiên sinh, hôm nay con không phơi áo quần!"

Doãn Thanh mỉm cười đáp lời Kế Duyên, rồi lại tiếp tục đọc sách với Hồ Vân.

"Vậy hai đứa cũng nên qua chỗ khác ngồi đi. Trời mưa ngay đấy. Vào phòng mà đọc sách."

Lúc Kế Duyên đang nói chuyện, hắn cầm lấy hai thẻ tre trên bàn đá, sau đó đi vào nhà kéo một cái ghế ra ngồi ở gần cửa ra vào. Ở bên ngoài, một người một hồ ly vẫn chăm chú đọc sách.

Chỉ chốc lát sau, giọt mưa đầu tiên rơi xuống đất, rồi càng lúc càng nặng hạt, cuối cùng hóa thành một cơn mưa lớn.

Doãn Thanh "Úi chà" một tiếng, ôm sách chạy về phía Kế Duyên. Xích hồ dùng hai móng vuốt che đầu, dáng vẻ chạy bằng hai chân sau cũng rất buồn cười.

Bên ngoài vang lên âm thanh hối hả của dân chúng đang chạy mưa. Lúc nào cũng có một vài người hấp tấp không chịu nhìn trời, đến khi mưa đổ xuống mới vội vàng chạy đi như vậy.

"Úi chà chà! Mau tránh mưa!"

"Cơn mưa này bất ngờ quá!"

"Chạy mau, chạy mau!"

"Lấy quần áo trước đi!"

...

Nhưng với đa số người dân thôn quê, trận mưa là lộc trời ban. Mưa xuống làm cho nước sông dâng lên, cung cấp nguồn nước dồi dào cho đồng ruộng, nhờ đó xung quanh huyện Ninh An, thậm chí toàn bộ vùng Kê Châu có thể bắt đầu gieo hạt.

"Rầm rầm..."

Hạt mưa tạt xuống mái nhà, rơi xuống sân, đánh lên cành táo. Tất cả mọi chuyển động chung quanh đều được khắc họa đẹp đẽ trong đầu Kế Duyên.

Hắn ngồi ở cửa ra vào, từ từ nhắm hai mắt cảm thụ cảnh mưa rơi trên cả vùng đất. Doãn Thanh và Hồ Vân cũng không đọc sách nữa, mà mang một cái ghế ra rồi ngồi trước cửa chính. Xích hồ lập tức dùng cái đuôi quét đất bên cạnh Doãn Thanh.

Sau nửa canh giờ, lúc này mưa đã thưa đi, Kế Duyên đứng lên khỏi ghế, bước ra cửa, đứng dưới mái hiên.

Cửa sân của Tiểu Các chỉ khép hờ. Vào lúc mưa còn chưa tạnh, ở bên ngoài đã vang lên ba tiếng gõ cửa "Cộc cộc cộc..."

"Mời Ứng lão tiên sinh vào!"

"Hắc hắc, làm phiền rồi!"

Lão Long Ứng Hoành đẩy cửa tiến vào Tiểu Các. Nước mưa làm ướt quần áo trên người, nhưng lão vẫn không để ý. Hai người chắp tay chào hỏi nhau.

Đến khi lão Long đi tới bên cạnh bàn đá, mưa đã tạnh hẳn.

Lúc này, cây táo lớn trong sân giống như đang sợ hãi, tiếng "Xào xạc xào xạc..." vang lên, sau đó cũng bình tĩnh lại. Còn Doãn Thanh giật mình đứng lên.

"Ngài là, ngài là lão tiên sinh ăn hết nửa số quả táo trên cây, còn làm cho cha con say rượu nữa!"

Doãn Thanh có trí nhớ hơn người, cộng với ấn tượng quá sâu và cả năm nay lão Long cũng không thay đổi phong cách ăn mặc, nên chỉ cần thấy qua một lần cũng sẽ ngay lập tức nhận ra.

"Khà khà khà, đúng là lão hủ!"

Lão Long cười, vuốt râu, rồi gật đầu. Kế Duyên quay sang nhìn Doãn Thanh và Hồ Vân nói.

"Hai người các ngươi về trước đi. Ta và lão tiên sinh có việc cần làm."

Kế tiên sinh nói như vậy có nghĩa là thực sự có chuyện phải làm, một người một cáo dường như đồng thanh nói.

"A..."

Sau đó, hai đứa vội vàng chạy ra khỏi sân nhỏ.

Lúc này, Kế Duyên mới đi vào trong sân, vung tay áo quét sạch mấy hạt mưa trên ghế đá, rồi đưa tay mời.

"Mời Ứng lão tiên sinh ngồi!"

"Được, mời Kế tiên sinh!"

Hai người ngồi xuống, lão Long liền cười đùa.

"Xích hồ kia là con hồ ly lúc trước được Kế tiên sinh cứu đúng không, nhìn thú vị đấy. Còn đứa nhỏ Doãn gia thật là có linh tính. Kế tiên sinh có muốn dạy dỗ một chút không?"

"Ta đã chỉ dạy rồi, nhưng cũng không phải là tu tiên tu pháp. Hai cha con Doãn gia chí ở muôn dân. Tuy Doãn Thanh còn ham chơi, nhưng tâm tính ổn định, đúng là có tài năng."

Lão Long gật đầu, híp mắt nhìn về phía Doãn gia.

"Có thể được Kế tiên sinh đánh giá cao như vậy, Doãn phu tử đúng là hai chữ "nhân kiệt" rồi."

Lão nói đến đây thì thấy Kế Duyên đưa tay phải ra, vẫy một cái. Trên cây lập tức rơi xuống mấy trái táo lớn đỏ rực, được pháp lực dẫn dắt nên đều tụ lại trên bàn đá.

Sáu trái này xếp thành một hàng, mơ hồ có sắc lửa bốc lên.

"Mời lão tiên sinh nếm thử. Đừng trách Kế mỗ keo kiệt nhé. Hỏa táo này càng nhiều năm thì càng phi phàm. Trên cây còn hơn mười trái mà thôi, hái một trái lại ít đi một trái đấy."

"Ngài thật là, được rồi, năm đó chỉ có hai trái, dù sao hôm nay cũng nhiều hơn một chút."

Vừa nói chuyện, lão Long liền cầm lấy đống táo, đút vào trong miệng, phát ra âm thanh "rột roạt~ rột roạt~". Ngay cả hạt táo lão cũng không nhổ ra.

Lão Long không phải là một con rồng keo kiệt, Kế Duyên cũng không phải kẻ hẹp hòi. Đừng nhìn ở đây chỉ có mấy trái, nhưng số hỏa táo này đều có từ những ngày đầu tiên. Tổng cộng còn sót lại mười trái, hiện tại cũng chỉ còn bốn trái mà thôi.

"Lúc trước lão tiên sinh đi dạo xung quanh có biết được tin tức cụ thể nào không?"

Lão Long tự nhiên sẽ hiểu Kế Duyên muốn hỏi cái gì

"Có tin đồn rằng ở phía nam của Đông Thổ Vân Châu có vận số che giấu đạo duyên. Có lẽ nguyên nhân chính là vậy, vì cầu duyên pháp, những người để tâm đều có quy củ, có người đang xem thái độ thế nào nên cũng không muốn quấy rối chuyện thế tục."

"Thú vị chính là sau khi Chân Ma kia bỏ đi, không biết có phải do chán ghét những tồn tại khác hay không mà nó cố ý tung tin rằng nhìn Đại Trinh bình tĩnh như vậy nhưng thật ra là đầm rồng hang hổ..."

Lão Long ngừng một chút, rồi tiếp tục nói.

"Vì thế tu sĩ Ngọc Hoài Sơn dường như ngồi không yên, phái người đến Thiên Cơ Các cầu giải. Ta nghe nói trên đường đi, bọn họ không biết đã đánh nhau với tà ma ngoại đạo ở nơi nào. Lão hủ cảm thấy tám phần có liên quan đến Chân Ma kia. Dù sao nó cũng tức không chịu được mà, huống chi ở đó lại là vùng Nam Hoang."

Ánh mắt trắng xám của Kế Duyên không chút gợn sóng, nhưng thực ra trong lòng đang suy nghĩ không ngừng.

"Còn có chuyện bực này sao, không phải Thiên Cơ Các đã phong bế động thiên rồi à?"

"Bọn họ vẫn có chút liên hệ với mấy Tiên phủ kia mà. Tuy Ngọc Hoài không mấy tên tuổi nhưng rốt cuộc nó vẫn ở vị trí trung tâm của sự kiện lần này. Cho nên cũng chưa chắc Thiên Cơ Các sẽ từ chối không gặp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play