"Khai nguyên năm thứ tư. Lỗ địa xuất hiện nhiều châu chấu, may mắn có Diêu đại nhân cực lực diệt châu chấu, chống thiên tai, mới tránh cho xương trắng đồng hoang.. Nhưng tai họa chính là tai họa. Nhị Nương chính là vào lúc đó từ Lỗ chạy nạn, rồi tới Cô Tô."
Khương Hòa tinh tế ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng lại liếm một chút kem dính ở khóe miệng. Kể cho Hứa Thanh nghe chuyện quá khứ.
"Bà ấy thường nói, đây là thịnh thế, Diêu đại nhân là thánh nhân. Đúng rồi, trong phòng bà ấy còn thờ phụng bài trường sinh Diêu đại nhân. Sau khi bài vị đó được lập thì Nhị Nương chưa từng ăn no, cho dù trong trại túng thiếu hay sung túc. Bởi vì mỗi lần bà ấy ăn đều ít hơn người khác một nửa.
Đại Đương Gia thường mắng bà ấy ngốc. Bà ấy chỉ cười, nói mình chỉ hưởng được một nửa phúc, để thế giới này có thể lâu dài một chút.
" Các người không phải là người giang hồ sao? Cung triều đình, quan viên bài trường sinh? "Hứa Thanh chung quy vẫn cảm thấy có chút kì quặc. Giang hồ này với trong tiểu thuyết không giống nhau a.
Bình thường không phải cùng với triều đình không đội trời chung hay sao?
" Này có cái gì lạ? "Khương Hòa nhìn Hứa Thanh, lắc đầu nói:" Nếu không phải ông ấy, Nhị Nương căn bản không ra khỏi đất Lỗ, người chết cũng không biết sẽ có bao nhiêu. Nhị Nương nói, mỗi ngày bà ấy sống là được lợi, nói tôi không trải qua những chuyện đó nên không hiểu. "
Hứa Thanh cắn răng" Cô thực sự là từ Khai Nguyên? Thịnh thế đều như vậy, loạn thế.. "
Loạn thế thì sẽ có bộ dáng như thế nào?
Sách lịch sử vẫn là quá khắc chế rồi.
" Có đôi khi trong Trại thu hoạch không tốt. Khi đó chúng tôi ăn không no, huynh đệ làm công ở nhà đều tận lực tiết kiệm một chút, đem đồ ăn tặng cho những người ra ngoài làm việc. "
Khương Hòa ngẩng đầu nghĩ nghĩ, trong ánh mắt lộ ra một tia hồi tưởng" không chiến loạn lao dịch, không có nền chính trị hà khắc. Thiên tai nhân họa, nếu không có nhân họa thì cũng đã thành thịnh thế rồi. Có thánh nhân như Diêu đại nhân chống nạn châu chấu, chống lại thiên tai, chính là một thời đại cực kì thịnh thế. Nhị Nương nói với tôi như vậy, chúng tôi đang sống trong một thời đại cực kì thịnh thế, không nên mong cầu nhiều. "
" Khai nguyên năm mười sáu.. Yến địa cơ. "Hứa Thanh buông điện thoại xuống, thở dài một hơi" Năm cô tới là thịnh thế, mà cũng không phải. "
Trong lòng anh ta dâng lên một cỗ tự hào không rõ, lập tức lại mất tăm không thấy. Nếu đem anh ta và Khương Hòa so sánh với nhau, chỉ là may mắn hơn mà thôi, may mắn sinh ra ở thời đại phong phú sung túc.
" Mau ăn đi, những chuyện trước đây đều đã qua rồi. "Hứa Thanh ngửa lưng vào ghế sô pha. Nhìn KHương Hòa, người đến từ một ngàn năm trước, có chút hoảng hốt tựa như thời gian thác loạn.
" Cảm ơn anh! Hứa Thanh. "
Khương Hòa nuốt một miếng to bánh ngọt trên tay, mút mút kem dính trên đầu ngón tay.
Phía trên "Khương Hòa sinh nhật vui vẻ" mấy chữ được cô ấy cẩn thận tránh đi, còn lưu lại một miếng giữa đó.
" Tôi giữ lại ngày mai tiếp tục ăn, có được không? "
" Nếu để đến mai thì sẽ không còn ngon như bây giờ nữa. "
".. Được rồi. "
Hứa Thanh không quá can thiệp vào chuyện của cô ấy, từ bên cạnh lấy ra cái hộp, hỏi:" Không ăn thêm một miếng nữa sao? "
" Giữ lại ngày mai ăn. "
Hứa Thanh nhận được câu trả lời liền cẩn thận đem bánh ngọt bỏ vào hộp, nghĩ nghĩ rồi dùng sợi dây buộc lại, đẩy về phía Khương Hòa" Đây đều là của cô. "
" Thật tốt a. "
Khương Hòa nhếch môi, nghiêng đầu nhìn quanh nhà, sau đó tầm mắt rơi trên đỉnh ngọn đèn.
Lương Thực có thể tùy ý tiêu tán sự vui vẻ. Đùi, eo nhỏ trên đường khắp nơi đều có thể thấy. Ngay cả động tác vợ chồng thân mật cũng có thể công khai bày ra.
Nhị Nương sai rồi, bây giờ cái này mới được gọi là thịnh thế, đáng tiếc bầ ấy không thể thấy được.
Hứa Thanh cầm lon coca lắc lắc, đưa tới cho Khương Hòa" Kính thời đại này. "
" Kính thịnh thế. "Khương Hòa cười.
Cô ấy muốn giúp tất cả mọi người, nhìn thế giới này.
* * *
Ngày kế tiếp.
Khương Hòa rất cố gắng, ban ngày nghiêm túc chơi trò chơi, đợi tới khi "hết giờ làm việc" lại lén lút dùng điện thoại tra baidu.
Xem ra đối với cô ấy, đây chính là thần linh. Bất kể là chuyện gì cũng đều có đáp án. Cho dù là việc nhà nông hay là kinh doanh buôn bán, hoặc là đồ dùng hàng ngày. Chỉ cần cô ấy nghĩ không ra, không có thứ gì là không tìm được đáp án. Đương nhiên, có đôi khi đáp án so với câu hỏi kém xa rất nhiều, cô ấy chỉ cho rằng mình biết quá ít, không thể hiểu được.
" Mặt cô tại sao lại đỏ như vậy? "Hứa Thanh thấy cô ấy từ phòng vệ sinh đi ra, không khỏi kì quái.
" Không có gì. "
Khương Hòa giống như một chú thỏ con, tiến vào phòng của mình. Hứa Thanh không hiểu ra sao cả, gãi gãi đầu, tiếp tục xem điện tâm đồ của thị trường chứng khoán.
Bình thường mua cổ phiếu có ba loại người. Số dư tài khoản trong khoảng mười vạn thì ngày ngày ra ngoài mắng người. Mười đến năm mươi vạn, loại người này rất ít nói chuyện, chuyên tâm nghiên cứu giá cả thị trường. Năm mươi đến một trăm vạn, người đều rất có tố chất, thích chia sẻ kinh nghiệm.
Hứa Thanh ngay từ đầu đã rất thích chia sẻ kinh nghiệm, sau đó thì chuyên tâm nghiên cứu, chơi đến bây giờ thì cũng muốn mắng người rồi, đương nhiên đây là không thể nào.
Anh ta căn bản không có năm mươi vạn.
Chỉ có hơn hai vạn tội nghiệp đáng thương.
" Cái kia.. "
Đúng lúc Hứa Thanh đang hô to rượu trắng không thể nhỏ giọt. Khương Hòa lại bước ra, trên tay cầm vỏ túi băng vệ sinh đã dùng hết, ánh mắt mơ hồ bất định, dao động trái phải.
" Này! Sao cô không nói sớm. "Hứa Thanh bừng tỉnh đại ngộ" Đợi tôi lên mạng đặt cho cô một bịch.. "
Nói được một nửa, anh ta dừng một lát, ước lượng một chút sau đó thay đổi ý, nghĩ:" Tôi lại chuyển cho cô mấy trăm tệ, những thứ này cô có thể tự mình mua, đợi lát nữa tôi sẽ giúp cô cách đi dạo siêu thị. "
Bước đầu tiên học cách sống, trước tiên học được cách mua đồ.
Mua hàng trên mạng tuy rằng thuận tiện, nhưng vẫn cần làm cho khương hòa tiếp xúc với những thứ có nền tảng tốt của xã hội hiện đại, dù sao sau này sớm muốn gì cũng phải học.
" Đúng rồi, còn cái màu trắng của cô.. "Hứa Thanh khua múa tay" Vải dài màu trắng đã vứt đi chưa? Thứ đó sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, chặt quá.. "
Khương Hòa cúi đầu trừng mắt nhìn anh ta. Giọng của anh ta nhỏ dần, lắc đầu nói:" Chỉ là quan tâm một chút thôi mà.. Hiện đại thì sẽ có bộ dáng của hiện đại. Ở đây, sống thật thoải mái mới là ưu tiên hàng đầu, tất cả những thứ khác đều là phục vụ cho con người. "
".. Được! "Khương Hòa nghẹn một chút, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác nói.
?
Được cái gì?
Hứa Thanh buồn bực. Nhìn bộ dáng của cô ấy, phỏng đoán đây là đồng ý với lời nói của anh ta, sẽ đem dải lụa trắng đó bỏ đi?
Chỉ có điều không nhìn thấy cô ấy giặt nó. Ngoại trừ áo ngoài thì những loại quần áo khác đều không thấy. Hẳn là nửa đêm tự mình lén lút đi giặt sau đó đem vào toilet phơi.
" Quần áo đó.. Làm cho phía sau lưng cảm thấy đau. "Khương Hòa cố lấy dũng khí tiếp tục nói.
"... "
Cái này đã vượt qua phạm vi sự hiểu biết của Hứa Thanh rồi.
" Đợi tôi tra baidu một chút. "Hứa Thanh gãi đầu không dám coi thường.
Thật không dễ dàng gì cô nàng này mới chịu nói cho anh ta nghe những việc khó giải quyết trong cuộc sống, nếu như không có cách giải quyết hoàn mỹ, lần sau chắc sẽ khó.
" Cô có thể quay về phòng thử một cái khác xem sao. Tôi nhớ là mình đã mua một đống về mà, có thể kích cỡ không đúng. "
" Được! "
Khương hòa quay về phòng, trước khi đóng cửa thì dừng lại ở phía sau cửa, nhìn Hứa Thanh do dự nói:" Chúng ta.. Là bình thường đúng không? "
".. Bình thường a, rất bình thường. "Hứa Thanh nghĩ một lúc mới hiểu được ý của cô ấy, nghiêm túc gật đầu" hai người chúng ta thanh thanh bạch bạch, làm gì có gì không bình thường? "
" Cũng đúng, chúng ta thanh thanh bạch bạch."
Khương Hòa nghĩ một lát, thực sự là như vậy. Dừng một lát mới cảm thấy yên lòng, trịnh trọng đóng cửa lại.
Hai người thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lương tâm, đây đều là bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT