Tuy rằng không biết những lời của Hứa Thanh nói là thật hay giả, hoặc trong lời nói thật trộn lẫn những lời dối trá. Nhưng từ lúc mới bắt đầu, cô có thể nhìn ra được người này không có ác ý.
Chỉ là bình bình thường thường về nhà, gặp phải mình, nhìn thấy bên ngoài trời sẽ rất nhanh tối, liền cho mình mượn ộ.
"Tại sao lại giúp ta?" Cô ấy hỏi lại lần thứ hai.
Hứa thanh vò đầu, nữ hiệp này không dễ lừa a.
"Nói thật.. Có điểm kỳ lạ, sự việc này có điểm thần kỳ, tôi.." Hứa Thanh khoa tay múa chân một lúc "Cô chắc cũng có thể hiểu được đúng không? Như vậy, giả dụ tôi chạy đến thời đại của các người, gặp được cô, cô gặp được một người đàn ông đến từ một ngàn năm sau, có phải cũng cảm thấy rất thần kỳ, sau đó..".
"Xuất hiện một người vô danh, chỉ có thể bị Đại Đương Gia giết chết.
"... "
"... "
Không khí bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, mang theo điểm xấu hổ.
" Thời đại bất đồng, chúng tôi nơi này không thể tùy tiện giết người, mọi người đều quan hệ tốt, hòa bình. "Phía sau Hứa Thanh có chút lạnh lẽo, lại một lần nữa rối rắm không biết có nên giữ cô gái này lại hay không.
Nếu giữ lại, quá nguy hiểm. Không giữ lại quá tiếc nuối.
Đây là một cổ nhân sống sờ sờ.
Tiếp tục trầm mặc một lát.
" Tôi không biết vì sao cô lại tới đây, nếu tôi có thể tìm ra nguyên nhân, nói không chừng còn có thể quay về. Nhưng trước mắt, cô phải học được cách sinh sống ở thế giới này. Điều đầu tiên, không được tùy tiện đả thương người khác. "
Hứa Thanh quay đầu lại nhìn chiếc tivi đã muốn hỏng trên tường, bổ xung nói:" Cũng không được tùy tiện phá hỏng đồ đạc. "
Dừng một chút, anh ta đưa tay trước cửa làm một động tác mời" Nếu có thể làm được, tôi muốn giúp cô, hoặc bây giờ cô có thể đi.. Đúng rồi, ở bên ngoài tốt nhất đừng làm người khác bị thương. Hiện tại quan sai ở khắp mọi nơi, hơn nữa còn rất lợi hại. "
Bên ngoài sắc trời đã tối, mưa cũng đã giảm dần, tiếng mưa rơi bên ngoài truyền vào từ cửa sổ.
Khương Hòa ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong phòng khách, hé miệng rối rắm.
Cô đối với nơi này hoàn toàn không biết gì, quần áo cũng không giống những người khác. Có thể, thậm chí không thể ra khỏi thành phố. Cô thực sự không biết đi đâu.
Ọc ọc..
Bụng lại reo hai tiếng.
Hứa Thanh nhìn nàng một lát, quay người đi về phía sô pha cầm lấy điện thoại:" Nếu cô đồng ý, bỏ kiếm xuống, tôi giúp cô gọi chút đồ ăn. Chính là gọi người đem đồ ăn tới. "
" Nói thật, tôi giữ cô ở lại là phiêu lưu mạo hiểm, hơn nữa còn là hai mặt mạo hiểm. Không chỉ lo bị người khác phát hiện, mà còn lo sợ cô hiểu lầm, đem tôi ra chém. Cho nên.. Cô hiểu chứ? ".
Khương Hòa cân nhắc một chút rồi chậm chậm gật đầu. Nhìn kiếm trên tay mình một lượt, dừng một lát rồi đem nó ném sang một bên.
Loảng xoảng.
Kiếm sắt rơi xuống một bên phát ra tiếng vang. Hứa Thanh khóe miệng khẽ nâng lên một chút. Cầm di động quay đầu lại nói:" Bình thường cô ăn cái gì? Đồ ăn ở đây chắc có lẽ cô ăn sẽ không quen, để tôi xem có món nào mà cô quen thuộc hay không. "
" Bánh hồ ".
"... "
Anh ta nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói:" Bỏ đi, gọi giúp cô phần cháo và bánh bao vậy. Cô cả người ướt sũng, cô có thể đi tắm một chút. Đợi một chút đi ra, là sẽ có đồ ăn.. hey! Cô có thể dùng nội công làm khô quần áo không? "
Khương Hòa nghi hoặc nhìn anh ta, có chút không được rõ anh ta đang nói gì:" Đi tắm.. Ở đâu? "
" Bên này "
Hứa Thanh không rối rắm về nội công của cô ấy, dù sao cũng có thời gian. Đem cô ấy đến phòng vệ sinh, bật đèn lên nói:" Thế giới này có rất nhiều đồ vật thần kỳ, cô không cần phải ngạc nhiên, trong lòng luôn có cảm giác có người muốn hại cô.. Ít nhất, tôi sẽ không hại cô. Cô yên tâm, nhìn cái này đi. "
Hắn mở chốt vòi hoa sen, dòng nước ào ào theo vòi hoa sen phun ra, Khương Hòa giật mình, nhìn thao tác của anh ta.
" Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh, ấn xuống là tắt, kéo lên là có nước. Cô thử đi. "
Hứa Thanh hướng dẫn sơ qua sau đó để cô tự thực hành. May mà người cổ đại này chỉ là chưa từng nhìn thấy chứ tuyệt đối không phải là người ngốc. Chỉ nhìn anh ta thực hiện một lần là đã có thể học được cách thao tác. Trên mặt không dấu nổi sự tò mò."
"Cái này là để gội đầu.. ấn vào đây là sẽ ra, bôi vào tóc sẽ có bọt, rất bình thường. Đem bọt rửa sạch là được. Sau đó lấy cái này để tắm trên người, cũng chỉ cần xoa là được..".
Hứa Thanh đang hướng dẫn người bạn cổ đại vừa mới quen biết nhận thức một chút về toilet. Thuận tiện tùy ý nói một chút về cách sử dụng bồn cầu, sau đó liền tự giác lui ra ngoài.
Gãi đầu ngồi vào sô pha, anh ta lại ngoảnh đầu nhìn nhìn. Bên trong có ánh đèn sáng nhưng không có tiếng nước chảy từ vòi sen. Suy nghĩ một chút rồi lại đi vào phòng ngủ, từ bên trong tìm ra bộ quần áo của mình, sau đó ôm ra ngoài.
Khương Hòa vẫn đứng ở đó, quần áo vẫn mặc trên người. Bỗng nhiên lại nhìn thấy Hứa Thanh đi vào, trong mắt hiện lên tia cảnh giác.
"Trong nhà không có quần áo của con gái, trước tiên hãy cứ mặc tạm. Ngày mai tôi ra ngoài mua giúp cô hai bộ mang về."
Hứa Thanh tâm lộp bộp một tiếng, anh ta sơ sót rồi. Thế nhưng lại quên mất là cô không biết cách khóa cửa.
Anh ta giả vờ như không có chuyện gì, đem quần áo để sang một bên, vẫy tay nói: "Qua đây, tôi dạy cô cách khóa cửa."
May mắn Khương Hòa còn chưa cởi quần áo, bằng không khẳng định là máu tươi ngay tại trận rồi.
Sau khi dạy Khương Hòa cách khóa trái cửa nhà tắm, anh ta mới có điểm sợ hãi mà lui ra ngoài. Ngồi im trên sô pha một lát, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm phát ra, trong lòng mới an tâm một chút.
Nhặt được một cổ nhân, lại còn là một nữ hiệp..
Thực sự không phải là mơ hay sao?
Hứa Thanh dùng tay bấm vào đùi một cái, đầu lắc lắc hai cái. Nhẹ nhàng đi tới đem kiếm trên mặt đất nhặt lên, chầm chậm rút ra.
Thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, bên trong dính máu và còn có bùn đất cùng với mùi nhè nhẹ của sắt.
Thực là một gia hỏa.
Có cơ hội, đem cho lão già xem xem đây có phải là đồ cổ hay không.
Lúc Khương Hòa đi ra, HứaThanh đang nằm trên sô pha viết cái gì đó. Cô quay đầu nhìn, thấy kiếm của mình vẫn nằm yên trên bàn. Chỉ là tivi ở trên tường đã bị gỡ xuống. Chiếc phi tiêu gắn ở giữa tivi cũng đã bị lấy ra, để ở một góc bàn.
"Ngươi đang viết cái gì?"
"Hả?"
Hứa Thanh quay đầu, chỉ thấy khương Hòa mặc chiếc áo phông và quần bò rộng thùng thình của anh ta. Tóc ướt sũng, nhỏ giọt, cảm giác có chút hiện đại.
"Trước mắt cái này cần phải xử lý lại một chút. Anh ta lắc lắc tờ giấy trong tay" Cô biết chữ không? ".
Khương Hòa cẩn thận nhìn một chút rồi nói:" Có chút kì quái, rất khó nhận biết. "
" Ồ, đợi tôi viết xong rồi, tổng hợp lại một chút sau đó nói cho cô nghe ".
" Bộ y phục này cũng rất cổ quái. "Cô gái không được tự nhiên giật cổ áo.
" Rất đẹp.. Khụ, phong tục ở đây của chúng tôi, khen người khác đẹp là một chuyện rất bình thường. Cô sẽ không cho là trêu đùa, lưu manh đó chứ? "
" Tốt nhất đừng nói những lời không nghiêm túc đó. "
" Được "
Hứa Thanh tôn trọng quan niệm của cổ nhân, muốn để cô ấy thay đổi trong thời gian ngắn là điều không thể.
" Chỗ đó có dép lê, cô đem đôi dép bị hỏng.. khụ, giày rơm này bỏ đi đi, ngày mai tôi sẽ mua một đôi mới. "
Khương Hòa liếc mắt theo hướng anh ta chỉ, cúi đầu nhìn đôi dép rơm của mình. Ngón chân ở bên trong động hai cái, không nói câu gì, đi qua thay dép.
Đốc đốc đốc.
Tiếng cửa phòng vang lên, Hứa Thanh chưa kịp phản ứng, cô gái đã bước tới, dựa vào sau cửa.
" Giao đồ ăn, không cần khẩn trương. "
Hứa Thanh an ủi sau đó đứng dậy, sâu trong lòng sinh ra một chút tư vị khó hiểu.
Cô gái này cảnh giác và cận thận như vậy cùng với mèo nhỏ không nhà để về không khác là bao nhiêu.
Nhận lấy đồ ăn từ khe cửa, đặt từng thứ lên bàn. Anh ta ra hiệu với Khương Hòa.
" Ăn đi "
Cháo, bánh bao và một chút dưa chua.
Khương Hòa đứng trước bàn, không lập tức động đũa. Trầm mặc chốc lát rồi bỗng nhiên nói:" Tôi nhớ nhị đương gia thường nói một câu. "
" Cái gì? "Hứa Thanh có chút hiếu kì.
" Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. "(1)
Hai người nhìn nhau một lát, Khương Hòa bật cười.
" Nhưng ngươi là người tốt ".
" Đương nhiên ".
Hứa Thanh cười đáp lại" Cũng may là cô không rút kiếm ".
" Nếu như tôi rút kiếm thì sẽ như thế nào? "
" Tôi cũng không biết."
Dù sao thì cũng đánh không lại, có điều cũng không thể giữ lại.. Giải thích nhiều như vậy. Có thể giao lưu là cốt lõi cơ bản, nếu không có cách nào để giao lưu thì không được.
Mèo hoang cắn người, đáng đời lưu lang.
(1): Không có việc gì mà ân cần
Không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT