Nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô, nhưng lại không có cách nào trách mắng: “Được rồi, nơi này nguy hiểm, chúng ta sang bên kia!” vừa nói, liền đỡ Đô Đô bước sang một bên.

Đô Đô nhìn anh, cả người đứng không vững liền ngã trên người anh, gò má đỏ ửng, đặc biệt đáng

yêu: “Đầu gỗ, anh nói, em sẽ hạnh phúc sao?”

Nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, không ngừng cọ quậy trước ngực anh giống như một đứa trẻ, anh liền nghiêm túc nói: “Nhất định!”

“Vậy anh sẽ cưới em chứ?”

A Thuật nhất thời ngây người.

Đô Đô cố chấp nhìn, chờ đợi câu trả lời của anh…

Thời gian trôi qua rât lâu, A Thuật lúc này lên tiếng: “Nhất định!”

Nhưng anh vẫn chưa dứt lời, ngược lại phát hiện Đô Đô sớm đã thiếp ngủ trên người anh, cả người dựa vào trên người, dáng vẻ nhỏ nhắn.

A Thuật ngược lại bất lực mỉm cười, bất lực lắc đầu, sau đó ôm cô bước về phòng ngủ.

Sau khi đặt cô lên giường, nhìn dáng vẻ say ngủ của cô lúc này, khóe môi A Thuật chợt nhếch lên một nụ cười.

Không nhớ rằng cô sau khi uống say sẽ nổi điên.

Có điều, không thể phủ nhận chính là, dáng vẻ say khướt của cô rất đảng yêu…

Sau khi sắp xếp ổn thỏa đắp mềm cho cô, A Thuật lúc này mới bước ra ngoài, lúc này ngược lại phát hiện ra anh căn bản không thể rời khỏi.

Quay đầu lại nhìn thấy người trên giường, cô đang ngủ rất say, nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy tay anh.

A Thuật cố gắng thử thoát ra, nhưng như thế nào cũng không thoát ra được.

Cuối cùng anh chỉ đành mỉm cười, đơn giản ngồi xuống bên cạnh giường.

Đôi khi liếc mắt nhìn cô, nhưng Đô Đô ngược lại đang say giấc nồng.

A Thuật nhìn ngắm cô, đôi mắt tràn ngập dịu dàng.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Thuyền cập bến, bọn họ lúc này mới từ từ rời khỏi du thuyền.

Hạ Tử Hy lúc này đã thay một trang phục mới, Mục Cảnh Thiên cũng sớm đã cho người chuẩn bị xe.

Lần này hôn lễ xa hoa thu hút vô số sự chú ý của vô số người, cho nên cũng không ít kí giả đang ngồi chờ chuẩn bị săn tin.

Nhưng khi thuyền cập bến, Mục Cảnh Thiên ngay lập tức bảo vệ Hạ Tử Hy lên xe quay về.

Cho nên dù cho kí giả có săn được tin, cũng chỉ có thể chụp được vài tấm hình bóng lưng của bọn họ.

Dù sao mọi người cũng chào tạm biệt khi ở trên du thuyền, cho nên khi vừa bước xuống cũng lập tức chia tay nhau, mỗi người đi một hướng.

Lúc này, Đô Đô từ bên trong bước ra, nhìn ánh nắng chiếu rọi, có điều huyệt thái dương của cô ân ẩn đau.

“Đầu gõ, em hôm nay có phải uống say rồi hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play