Hạ Tử Hy mỉm cười nhìn anh: “Gian xảo!”

“Anh đây gọi là có phòng bị trước!”

Hạ Tử Hy mỉm cười, lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, ánh mắt lóe

sáng: “Vợ à, hiện tại cũng đã khuya rồi, chúng ta có phải nên làm chút chuyện vợ chồng tân hôn nên làm hay không?”

Nghe thấy những lời này của anh, vành tai Hạ Tử Hy liền đỏ bừng.

Mặc dù hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi một lần sự sôi nổi của anh đều khiến cô đỏ mặt tim đập không ngừng.

Nhìn thấy Hạ Tử Hy không lên tiếng, Mục Cảnh Thiên trực tiếp ôm lấy cô lên.

Trái tim bằng hoa hồng bị bọn họ làm loạn, tung tóe khắp nơi, dù cho như vậy, những cánh hoa hồng vẫn là sự hiện diện rực cháy trên ga trải giường màu trắng, giống như tình yêu của bọn họ.

Mục Cảnh Thiên chú ý quan sát đến cô, khuôn mặt tinh xảo, nhan sắc diễm lệ mê hoặc, đôi mắt tựa bảo thạch hiện lên tình yêu, giống như có mê lực làm xao động trái tim anh, ánh mắt anh càng trở nên thâm sâu, nghiêng người hôn lấy cô, gấp gáp ngang ngược nhưng không kém phần dịu dàng.

Hạ Tử Hy bị động, trong hơi thở của anh vẫn còn đượm lại hương vị rượu champagne, lạnh lẽo thoang thoảng, Hạ Tử Hy cảm thấy có chút say, nhưng vô cùng hường thụ sự dịu dàng của anh.

Giây phút này, là thuộc về hai người bọn họ…

Cũng vì bắt đầu từ ngày hôm nay, bọn họ vịnh viễn từ hai thành một.

Nụ hôn vụn vặt rơi xuống khóe môi cô, giống như đang nâng niu lấy một vật báu vô cùng trân quý, tĩ mỉ cẩn thận nhưng lại không

cách nào kiềm chế.

Quấn quýt triền miên, thân thể Mục Cảnh Thiên dần nóng bừng, sự bùng nổ trong cơ thể càng khiến cho hô hấp của anh càng như thiêu đốt.

Vốn dĩ đã uống chút rượu, sắc mặt ừng đỏ, nhưng giây phút này, đôi mắt lại nhiều hơn một phần dục vọng: “Tiểu Hy, em, em có thể không?” anh hỏi.

Đã lâu như vậy, anh cũng chưa từng chạm vào cô, chỉ hôn hít sờ mó, đến cuối cùng cũng chỉ ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà hiện tại, đây là đêm tân hôn của hai người bọn họ.

Anh không muốn trải qua như vậy.

Anh muốn cô!

Đặc biệt muốn!

Hạ Tử Hy nhìn anh, gò má ửng đỏ, cuối cùng gật đầu dịu dàng nói: “Anh dịu dàng một chút…”

Mục Cảnh Thiên mỉm cười, tà mị ngang ngược: “Nhất định!”

Lòng bàn tay to lớn chạm tới lưng

Hạ Tử Du, nhẹ nhàng kéo lễ phục của cô ấy ra, cởi bỏ bộ trang phục phức tạp, khi nhìn thấy dáng người mảnh mai của cô ấy; cũng vì đang mang thai hai đỉnh đồi cũng trở nên đầy đặn, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, khiến cho người khác như bị hút hồn, vẻ đẹp của cô ấy khiến người khác không ngừng điên cuồng.

Mục Cảnh Thiên không chút do dự, chủ động cởi bỏ quần áo trên người, sau đó hôn cô, vừa hôn vừa dùng một bàn tay sờ soạng, dịu dàng xoa nắn lên đỉnh đồi.

Phụ nữ mang thai vốn vô cùng nhạy cảm, cũng vì sự xoa nắn của anh, khiến cơ thể cô căng thẳng, giống như có hàng ngàn tia lửa điện chạy đến, thông qua đầu ngón tay của anh truyền vào cơ thể cơ, chạy khắp cơ thể cô.

Cô đột nhiên cảm thấy toàn nhân mềm nhũn vô lực, Mục Cảnh Thiên trên phương diện này vẫn luôn chỉ đạo rất tốt, khiến cho cô nhanh chóng tan chảy trong sự nhiệt tình của anh.

Một giọng nói nũng nịu gâp gáp phát ra từ cổ họng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play