Lúc này, Mục Cảnh Thiên đứng bên ngoài cười nói: “Dương Đô Đô tiểu thư, cô còn muốn nghe thêm không?” giọng nói này, quả thật vô cùng đắc ý.

Được thôi!

Đô Đô tạm thời xem như anh qua một ải!

Cô mỉm cười nói: “Mục tiên sinh, đừng gấp gáp, cửa ải này xem như anh thông qua, nhưng mà vẫn còn một cửa ải khác!”

“Ok!” Mục Cảnh Thiên lập tức lên tiếng, có đội phù rể hùng mạnh, anh còn sự điều gì.

Kết quả, cửa ải cuối cùng của Đô Đô tuyệt đối khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.

“Xin mời chú rể hát một bản tình ca!”

“Ca hát sao?”

“Tôi đã chọn sẵn cho anh bốn bài hát rồi, chuột yêu gạo, mua bán tình yêu, sói đội lốt cừu, trái táo nhỏ. Bốn chọn một, có điều nếu anh muốn đều hát thì cũng không

có vấn đề gì!”

Tử thiếu đứng bên ngoài, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Khả Khả cùng An Nhược Mạn đã cười như điên!

Nghĩ đến Mục Cảnh Thiên phải hát những bài hát này, khung cảnh này quả thật không phải là điều mà bọn họ có cơ hội tận mắt chứng kiến được.

“Đây là những bài hát gì chứ?” Mục Cảnh Thiên hỏi.

“Những bản nhạc tình ca cho quần chúng nhân dân, xin mời chú rể lựa chọn!” Đô Đô mỉm cười nói.

“Nhưng mà…tất cả những bài hát này đều chưa nghe qua!” Mục Cảnh Thiên trả lời, sau đó nhìn sang Huống Thiên Hựu.

Mục Cảnh Thiên nhìn anh ta bằng ánh mắt tự mình trân trọng: “Mình cũng chưa từng nghe qua!”

Mục Cảnh Thiên:

Ảnh mắt nhìn sang Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thần, lần này hai

người bọn họ thật sự không cách nào giúp đỡ được, chỉ có thể chúc phúc Mục Cảnh Thiên tân hôn vui vẻ.

Nhìn thấy bọn họ từng người đều không giúp đỡ, Mục Cảnh Thiên chỉ đành đích thân ra trận: “Hát nhạc tiếng anh có được không?”

“No no no, vui lòng chọn bốn bài hát vừa rồi!” Đô Đô bày ra dáng vẻ xem trò vui, không sung sướng nhất chính là cô không có cách nào đích thân nhìn thấy tình cảnh này.

Sau đó, Tiêu Ân âm thầm dùng

điện thoại tìm kiếm bốn bài hát, Mục Cảnh Thiên đeo tai nghe, sau khi nghe xong thật sự…đờ đẫn cả người.

Anh tuyệt đối không thể hát ra những bài hát này.

Nghe thấy bên ngoài im lặng không chút tiếng động, Đô Đô nói: “Như thế nào? Đã suy nghĩ kĩ hay chưa?”

“Nghĩ…kĩ rồi!”

“Anh muốn hát bài nào?” Đô Đô mỉm cười hỏi, tuyệt đối chính là hả hê khi thấy người gặp họa, ai

bảo anh vừa rồi nói cô là đồ mê tiền chứ.

“Trái táo nhỏ…”

Có thể nhận ra, giọng nói của Mục Cảnh Thiên vô cùng bất lực.

Hạ Tử Hy không nhịn được bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play