Khả Khả cùng Đô Đô đều đã mặc

lễ phục, đang cùng Hạ Tử Hy thảo luận, liền nhìn thấy tam thiếu đến.

Dáng người của tam thiếu đều xấp xỉ nhau, vóc dáng cũng không có gì khác biệt, điểm khác biệt chính là trang phục không giống nhau, khuôn mặt cũng không giống nhau, nhưng khí chất quý tộc lại không khác nhau là mấy.

Bọn họ cũng là một khung cảnh đẹp!

“Trong ba người các anh, ai là phù rể?” Đô Đô nhìn bọn họ hỏi.

Huống Thiên Hựu nhướng mày: “Không thể là cả ba người sao?”

“Phù dâu chỉ có hai người, phù rể lại cần ba người sao?” Đô Đô hỏi ngược lại, có lẽ ờ bên Hạ Từ Hy cùng Mục Cảnh Thiên quá lâu, cũng không trở nên xa lạ với bọn họ, châm chọc ngược lại cũng vô cùng thân thuộc.

“Vậy thì phải xem hai vị mỹ nữ phù dâu đây chọn ai làm phù rể rồi!” Huống Thiên Hựu vẫn lẻo mép như cũ.

“Vậy xem ra cậu đã lọt khỏi danh sách rồi!” Người nói lời này

không phải ai khác chính là Mục Cảnh Thiên đang từ một bên bước đến.

“Tại sao?” Huống Thiên Hựu lập tức hỏi ngược lại.

“Trực giác!”

“Mục tiên sinh, đứng lấy trực giác đàn ông của cậu ra làm ảnh hường đến trực giác của mỹ nữ!”

Một câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.

Lúc này, Đô Đô như đột nhiên nhớ đến chuyện gì, nhìn anh:

“Huống thiếu gia, tôi có một vấn đề muốn hỏi!”

“Cái gì?”

“Người tôi gặp ở khách sạn ngày hôm đó có phải anh không?”

Một câu nói khiến cho không khí lập tức đông cứng.

Tiêu Ân, Mạc Thiệu Thần đến cả Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên, Khả Khả đều tập trung ánh mắt về phía anh.

Huống Thiên Hựu ngây người, sau đó khôi phục tinh thần: “Cô

nói ngày nào?”

“Hừ…khoảng ba ngày trước đây, tôi nhìn thấy anh cùng một người con gái, xin hỏi người con gái đó là ai?” Đô Đô nhịn không được bát quái, cũng vì biết rằng Huống Thiên Hựu con người không tệ, ngoại trừ tin tức lăng nhăng hơi nhiều mà thôi.

Huống Thiên Hựu suy nghĩ một lát, sau đó nghĩ đến ngày hôm đó liền ngây người, không nghĩ đến đã bị cô nhìn thấy.

Một trận im lặng.

Nhưng không phải chỉ cần anh không nói, tất cả mọi người liền có thể buông tay.

“Huống tổng, lần này nhân chứng vật chứng để có đủ, anh còn gì để nói?” Hạ Tử Hy mỉm cười nhìn Huống Thiên Hựu.

Huống Thiên Hựu: “…tôi có thể nói là nhìn lầm không? Ba ngày trước tôi không hề đến khách sạn nào cả, tôi ở nhà!”

“Làm sao có thể, tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người đó chính là anh!” Đô Đô tiếp tục không chút khách sáo nói, Huống Thiên Hựu

thật sự cảm thấy bất lực!

“Làm sao có thể, tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người đó chính là anh!” Đô Đô tiếp tục không chút khách sáo nói, Huống Thiên Hựu thật sự cảm thấy bất lực!

Giây kế tiếp, Huống Thiên Hựu liền bước về phía Đô Đô, kẹp chặt cô bước sang một bên.

“Cô nương, cô quả thật nhìn lầm người rồi!”

Đô Đô cả khuôn mặt chân thành: “Tôi thật sự không nhìn lầm!”

Huống Thiên Hựu trừng mắt nhìn cô, cô gái này tại sao không biết

thức thời như vậy.

“Cô nhìn lầm rồi!” anh nhấn mạnh lại một nữa.

Đô Đô lúc này mới hiểu rõ ý của anh ta, nhìn anh ta mỉm cười xấu xa: “Có lợi ích tốt đẹp gì?”

Huống Thiên Hựu: “…”

Anh nên nói cô gái này thông minh hay là tầm thường đây?

“Cô muốn gì?”

“Cho tôi ba kỳ tin đầu bài!” Đô Đô nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play