“Vẻ bề ngoài chỉ thu hút anh từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng thời gian lâu dài khi tiếp xúc, nếu có trái tim gian ác, thì làm sao có thể bên nhau dài lâu?” Mục Cảnh Thiên hỏi.

Ánh mắt anh nhìn về phía vết thương của cô: “Huống hồ, vết thương này của em cũng thay anh nhận lấy, nếu như để lại sẹo, vậy cũng là không ngừng nhắc

nhờ anh càng phải yêu em, trân trọng em!” lời nói của anh giống như cổ, mê hoặc trái tim người khác.

“Mục tiên sinh, anh hôm nay đã ăn đường rồi sao?” Hạ Từ Hy nhìn anh hỏi.

“Như thế nào?”

“Miệng lưỡi ngọt như vậy!”

“Vậy em có thích hay không?”

“Thích!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền tiến lại gần, hôn lên môi anh, “Mục Cảnh Thiên, em yêu anh…”

cô vô cùng nghiêm túc nói.

Đèn phòng có chút sáng, nhưng đôi mắt của Hạ Tử Hy càng thêm sáng rực rỡ.

Hạ Tử Hy rất ít khi nói chữ “yêu” này, cho nên Mục Cảnh Thiên cảm thấy đặc biệt trân trọng.

“Anh cũng yêu em!” anh nói.

Đôi mắt Hạ Tử Hy vẫn luôn nhìn về phía anh, tầm nhìn mãnh liệt, khiến cho trái tim Mục Cảnh Thiên rung động,

“Hạ Tử Hy, nếu như em còn dùng

ánh mắt như vậy nhìn anh, anh không đảm bảo bản thân sẽ không làm gì đâu!” anh nói.

Hạ Tử Hy vẫn im lặng không lên tiếng, cứ nhìn anh như vậy.

Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên trực tiếp dùng hành động để diễn tả sự xúc động trong tim, trực tiếp ôm chặt lấy phần gáy, hôn lấy cô.

Hạ Tử Hy không hề kháng cự, hơn nữa còn để mặc anh hôn.

Đến mức, cũng chủ động hùa theo anh.

Càng hôn càng nồng nhiệt, Mục Cảnh Thiên chỉ sự chạm vào vết thương của cô, ngay giây phút quan trọng liền ép mình ngừng lại nhìn cô: “Em hôm nay làm sao vậy?”

Hạ Tử Hy cũng nhìn anh, hô hấp có chút gấp gáp: “Cái gì là như thế nào?”

“Em hôm nay…đặc biệt nhiệt tình!”

“Anh không thích sao?”

“Không phải không thích, chỉ là

có chút đột ngột!”

Hạ Tử Hy đột nhiên nằm xuống bên cạnh anh, dựa lên người, ôm chặt lấy cổ anh: “Mục Cảnh Thiên, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau có đúng không?”

‘Tất nhiên rồi!”

“Vậy thì tốt!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền nhắm chặt mắt, càng ôm chặt lấy anh.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô, không biết vì lý do gì, nhưng linh cảm nói cho anh biết Hạ Tử Hy nhất định đang có chuyện gì đó.

Nằm trên giường không hề cử

động, để mặc cho Hạ Tử Hy ôm lấy mình, hai người liền có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương không ngừng vấn vương trong khắp căn phòng.

Cho đến nửa đêm, Mục Cảnh Thiên nhận được một tin nhắn.

Là do Ngưng Tích gửi đến.

Giấc ngủ Mục Cảnh Thiên rất nhẹ, chỉ cần có chút động tĩnh liền ngồi dậy xem.

Tin nhắn cũng không quá dài, chỉ đơn giản vài chữ.

“Cảnh Thiên, em đi rồi, em không

phải tùy tiện, chỉ là em vẫn không có cách nào đích thân nói cho anh biết, em nghĩ, sẽ có một ngày em sẽ lại xuất hiện trước mặt anh, thời điểm đó không phải lại tiếp tục hâm mộ anh; chị Tử Hy là một người con gái tốt, hi vọng anh có thể trân trọng chị ấy, chúc phúc cho hai người!”

Chỉ đơn giản vài chữ, nhưng lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Mục Cảnh Thiên chỉ đưa mắt nhìn, cũng không trả lời, nhìn rất lâu, lúc này mới xóa đi tin nhắn, điện thoại một lần nữa đặt lên bàn, ôm chặt người phụ nữ bên

cạnh, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Mục Trăn nhìn người đàn ông trước mặt, mặt dù không muốn đối diện, nhưng ông cũng biết rằng, ngày này sớm hay muộn gì cũng sẽ diễn ra.

Nhìn những tấm hình được đặt trên bàn, đều là những hình ngày trẻ của Tiêu Nhạc cùng Vinh Cẩm.

Bụng của Tiêu Nhạc lúc này cũng đã có chút rõ ràng, thời điểm này

cũng đã được gần bảy tháng.

Mục Trăn không biết Vinh cẩm từ đâu tìm được những tấm hình này, nhưng có thể khẳng định được một chuyện duy nhất chính là Vinh Cẩm đã điều tra qua ông.

“Vinh tiên sinh, ông đây có ý gì?”

“Có ý gì Mục tiên sinh nhất định hiểu rõ, Tiêu Nhạc đang ở đâu?”

Vinh Cẩm liếc mắt nhìn những tấm hình trên bàn: “Vinh tiên sinh đây là điều tra tôi sao?”

“Tôi chỉ là đang tìm tung tích của

Tiêu Nhạc!” Vinh cẩm trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play