Ồng giống như một người quan sát, từ bên ngoài quan sát tất cả mọi chuyện, chỉ là trung gian vẫn có chút mù mờ mang theo chút không rõ ràng, nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy Mục Trăn đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn hiến máu, ông không thể không suy nghĩ nhiều.

Nhìn thấy Mục Trăn từ khi từ bệnh viện trở về vẫn luôn là một bộ dáng có tâm trạng, Mục phu nhân liền không nhịn được lên tiếng: “ông làm sao vậy? Từ sau khi từ bệnh viện quay trở về vẫn

luôn khác thường như vậy!”

Khi nghe thấy giọng nói của Nhược Lâm, Mục Trăn mới khôi phục tinh thần: “Không có gì cả, chỉ là nhớ lại chút chút phiền lòng mà thôi!”

Dựa theo sự hiểu biết của Mục phu nhân với ông, sự việc tuyệt đối không chỉ có như vậy: “Từ sau khi ông ở bệnh viện gặp Vinh Cẩm, vẫn luôn như vậy, hai người quen biết nhau sao?”

Không nghĩ đến Nhược Lâm lạl quan sát tỉ mỉ như vậy, cũng đúng, bà ấy là người có tư chất

thông minh, quan sát tỉ mỉ, như thế nào lại không nhận ra vấn đề chứ.

“Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, không lẽ ông vẫn không yên tâm về tôi?” Mục phu nhân hỏi, dù sao hai người bọn họ cũng đã ở bên nhau bốn mươi năm, nhưng Mục Trăn chính là người thích đặt mọi chuyện trong lòng. Dù cho bà có thông minh, quan sát tỉ mỉ đến đây, cũng cần sự tín nhiệm của ông.

Nhìn vào đôi mắt của Nhược Lâm, Mục Trăn tự biết bản thân nhiều năm đã khiến cho bà hiểu

lầm, có lỗi với bà, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong bốn mươi năm nay, mặc dù như vậy, bà vẫn chưa từng oán trách nữa câu, không phải không tin tưởng, chính là không muốn bà cảm thấy phiền muộn vì những chuyện này.

Nhưng hôm nay bà đã lên tiếng, Mục Trăn cũng không muốn tiếp tục che dấu.

“Bà thật sự muốn biết sao?” Nhược Lâm gật đầu.

Mục Trăn suy nghĩ, ánh mắt mờ

ảo rất lâu, lúc này mới lên tiếng: “Vinh Cẩm có khả năng chính là ba ruột của Tiểu Hy!”

Khi nghe thấy tin tức này khiến cho Mục phu nhân có chút sửng sốt.

“Ông nói…” bà chớp mắt, có chút khó lòng tin tưởng.

Sau đó, Mục Trăn liền đem mọi chuyện từ đầu đến cuối đều nói cho bà biết.

Mục phu nhân vừa nghe vừa tiêu hóa hết lượng thông tin của chuyện này: “Cho nên, ông ban

đầu muốn Cảnh Thiên cưới Tiểu Hy cũng vì muốn bù đắp lại chuyện năm đó?”

Mục Trăn gật đầu: “Một nửa nguyên nhân thôi!”

Ban đầu chính là vì nguyên nhân này, nhưng sau đó ông phát hiện ra Tiểu Hy quả thật không tệ, cho nên mới đưa ra quyết định đó.

“Nếu nói như vậy, Tiểu Hy thật sự có khả năng chính là con gái của Vinh Cẩm?”

Mục Trăn gật đầu: “Điều tôi lo lắng chính là Vinh cẩm đã biết

được chuyện này!” Vinh cầm nhiều năm lăn lộn trong giới xã hội đen, năm đó cũng vì quyền lực mà vứt bỏ Tiêu Nhạc, bất kỳ chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Trong ấn tượng của ông, Vinh Cẩm là một người có thể không từ bất kỳ thù đoạn nào để đạt được mục đích.

Nếu như để ông ta biết được, e rằng sự thật không sớm hay muộn sẽ bị vạch trần.

Mục phu nhân mím môi, giống như đang suy nghĩ điều gì, một

lát sau liền nói: “Dù cho biết được, ông ta cũng sẽ không dám nói!”

‘Tại sao?”

“Hiện tại không nói ông ta có biết hay không, dù cho thật sự biết được, nếu như ban đầu thật sự do chính ông ta vứt bỏ Tiêu Nhạc, còn Hạ Tử Hy lại là con gái của ông ta, vậy thì ông ta sẽ sợ Hạ Tử Hy hận mình!”

“Nếu như nói ông ta thật sự không để ý đến, vậy thì đêm qua cũng sẽ không hiến máu cho Tiểu Hy, cho nên có thể nói rằng, bất

kể ông ta có biết hay không, thì hiện tại ông ta cũng sẽ không tùy tiện đưa ra hành động!” Mục phu nhân phân tích.

Mục Trăn lắng nghe, cảm thấy rất có lý liền gật đầu: “Những gì bà nói đều không sai, đứng trên lập trường của tôi, tôi chỉ một lòng lo lắng rằng ông ta sẽ biết, nhưng nếu như bà đã nói như vậy, vậy thì cũng không phải không có lý!”

“Đúng ở vị trí người ngoài cuộc, dù cho Vinh cẩm thật sự muốn nhận lại Tiểu Hy, thì đây cũng là chuyện đương nhiên!”

“Tôi đã từng hứa với Tiêu Nhạc, sẽ không để Vinh cẩm tìm được Tiểu Hy, nhưng mắt thấy tình hình trước mắt bọn họ vẫn gặp nhau.”

“Có lẽ Tiêu Nhạc cũng không thật sự hận ông ta, trong những ngày tháng sau này, bà ấy cũng đã thay đổi suy nghĩ thì sao?” Mục phu nhân nói.

Mục Trăn nhìn Mục phu nhân, tâm tư của phụ nữ, ông khó lòng hiểu được, ông chỉ biết rằng phải giữ đúng lời hứa, hiện tại mọi chuyện đã phát triển đến mức này, bất kể có ngăn cản như thế

nào cũng vô dụng, ngược lại càng cố gắng kiềm chế thì những chuyện này chỉ càng sớm bại lộ mà thôi.

Cuối cùng, Mục Trăn gật đầu: “Có lẽ bà nói không sai!”

Mục phu nhân mỉm cười: “Thuận theo tự nhiên thôi, tin tức này có chút chấn động, nhưng bản chất không thay đổi chính là, ông đã từng hứa với Tiêu Nhạc nhưng cũng vì Tiểu Hy vẫn còn nhỏ, hiện tại con bé cũng đã trưởng thành, cũng đã có suy nghĩ và chủ kiến của bản thân, nếu như thật sự có chuyện như vậy, vậy

thì cứ để con bé tự mình đưa ra lựa chọn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play