“Còn không mau chạy đi!” Hạ Tử Hy hét lớn về phía cô, tranh thủ chút thời gian cho cô ấy, vậy mà cô ấy ngược lại chết sững tại chỗ.

Ngưng Tích khôi phục tinh thần, nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này Lục Tiêu An đột nhiên bước

lên, bóp chặt cồ Hạ Tử Hy: “Cô dám chơi tôi?”

Hạ Tử Hy bị anh ta bóp cổ, có chút khó hô hấp, cô nhìn anh, chậm rãi lên tiếng: “Lục Tiêu An…anh có biết bản thân đang làm gì không? Giết người chính là phạm pháp, giết tôi…anh cũng không cách nào chạy thoát được đâu!”

“Ngưng Tích…nhất định sẽ tìm người đến!” Hạ Tử Hy khó khăn nói.

Câu nói này của cô, khiến cho Lục Tiêu An có chút do dự.

Chính vào giây phút anh ta do dự, bàn tay Hạ Tử Hy liền mò mẫn lấy một vật trên bàn hung hăng đập xuống đầu Lục Tiêu An.

“Ahhh”

Chỉ nghe thấy một tiếng hét đau đớn, Hạ Tử Hy cũng không biết bản thân vừa rồi đã lấy thứ gì đập lên đầu anh ta, chỉ nhìn thấy bàn tay anh ta buông lỏng, cô liền nhân cơ hội này chạy ra ngoài.

Lục Tiêu An khôi phục tinh thần, nhìn thấy Hạ Tử Hy đang chạy về phía cửa, ánh mắt lóe lên tia nhìn

chết chóc: “Muốn chạy sao?” vừa nói, anh liền cầm lấy con dao gọt trái cây bên cạnh, gần như không chút chần chừ, trực tiếp đâm lên người Hạ Tử Hy.

Con dao trái cây đâm thẳng vào sau vai Hạ Tử Hy.

Máu tươi loang lổ bốn phía.

Trong bệnh viện.

Hạ Tử Hy nằm trên xe được đưa vào phòng cấp cứu, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nắm chặt bàn tay,

khi đến bên ngoài cửa phòng cấp cứu, y tá nói: “Người thân của bên nhân vui lòng chờ ờ bên ngoài…”

Cứ như vậy khiến bọn họ cách ly với nhau.

Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy được đưa vào bên trong, sắc mặt trắng bệch, lo lắng, không cách nào hình dung được.

Ngưng Tích cũng đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhất thời cảm xúc trong tim trong nhửng đan xen, khó lòng diễn tả.

Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, cũng không biết nên mở lời như thế nào mới tốt.

Suy nghĩ rất lâu cô liền nói:

“Cảnh Thiên, xin lỗi…”

Mục Cảnh Thiên chỉ liếc mắt lạnh lùng nhìn cô, nỗ lực áp chế phẫn nộ trên người, cũng không trả lời cô, chỉ bước sang một bên.

Ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, đôi môi mím chặt, hiện tại bất kỳ lời nào cũng không có cách nào hình dung được cảm xúc lúc này của anh.

Chính vào lúc này, người Hạ gia, Mục gia cũng đã đến nơi.

“Cảnh Thiên, đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Hy đang yên ổn tại sao lại nhập viện?” Mục lão thái thái sau khi đến đây vô cùng lo lắng hỏi Mục Cảnh Thiên.

Mục Cảnh Thiên cũng không biết nên giải thích như thế nào, lựa chọn im lặng.

Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cũng đến nơi, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, hiện tại bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng bằng một câu Hạ Tử Hy bình an

vô sự.

“Ba mẹ, xin lỗi…là do con không bảo vệ tốt Tiểu Hy!” câu xin lỗi này chính là nói với hai vợ chồng Hạ thị.

Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân chỉ liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, sắc mặt nghiêm trọng, cũng không nói bất kỳ lời trách mắng nào: “vẫn đợi tin tức của Tiểu Hy rồi nói!”

Chuyện này đến cả A Hoa cũng nhận được tin tức.

Sau khi thông báo cho Vinh cầm, hai người bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện.

Chỉ là khi nhìn thấy trước cửa phòng cấp cứu đã có nhiều người như vậy, người nhà Hạ gia, Mục gia đều đang đứng chờ, còn ông ấy chỉ có thể lựa chọn đứng từ xa quan sát.

Trôi qua một lát sau, nữ y tá từ bên trong bước ra ngoài, sắc mặt gấp gáp.

“Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play