Sau khi anh ta rời khỏi, Ngưng Tích lúc này mới thờ phào nhẹ nhõm, có điều nghĩ đến ngày mai có thể dùng lý do này để đến gặp Mục Cảnh Thiên, giống như là một chuyện vô cùng xứng đáng để vui mừng.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Ngưng Tích trang điểm nhạt sau đó đến công ty Mục Cảnh Thiên.

Cũng vì mọi người đều biết quan hệ giữa cô cùng Mục Cảnh Thiên, nên không cần thông báo, cô cứ trực tiếp bước vào bên trong.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô, hai tay đan chéo vào nhau: “Tìm anh có chuyện gì hay không?”

“Em muôn năm triệu!”

Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu chặt: “Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

“Em tất nhiên có việc cần dùng!”

“Đột nhiên lại cần nhiều tiền như vậy, dù sao cũng cần có lý do, nói ra xem nào!” Mục Cảnh Thiên khép lại tập hồ sơ trước mặt, dự tính cùng cô trò chuyện một phen.

Ngưng Tích nhíu mày, không lẽ nói rằng cần dùng số tiền đó để giúp Lục Tiêu An vượt qua khó

khăn sao? Nếu như nói thật ra, vậy thì không khác nào thừa nhận những gì Mục Cảnh Thiên hôm qua đã nói?

Cho nên, Ngưng Tích tuyệt đối không thể nói cho anh biết.

“Em muốn mua đồ!”

“Như vậy thì cũng không cần đến năm triệu!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên cầm lên cây bút viết cho cô một tờ chi phiếu, trực tiếp kí tên lên trên, sau đó đưa cho cô: “Một triệu là đủ rồi!”

Nhìn tấm chi phiếu trước mặt,

Ngưng Tích không vui nhíu mày: “Mục Cảnh Thiên, em chỉ muốn lấy lại số tiền daddy cho em mà nói, em muốn bao nhiêu chuyện này cũng không cần anh phải lo đến đúng không?”

“Daddy của em đưa cho anh chính là muốn anh quản em, nếu không ông ấy trực tiếp đưa cho em là được, cần gì đưa cho anh?”

“Anh…dù sao, em cần năm triệu!” Ngưng Tích lên tiếng, tâm trạng tốt khi đến gặp anh cứ như vậy bị phá hỏng.

Ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn thẳng về phía cô: “Nói cho anh biết, em rốt cuộc muốn làm gì?” anh có thể cảm nhận được, Ngưng Tích đột nhiên cần một số tiền lớn như vậy, tuyệt đối có vấn đề.

“Em nói rồi, em muốn mua đồ!” Ngưng Tích kiên quyết nói.

“Ok…” Mục Cảnh Thiên trực tiếp lấy ra thẻ ngân hàng cùa mình, “Muốn gì thì cứ dùng thẻ của anh, không giới hạn!”

“Anh…”

Nhìn dáng vẻ bày mưu lập kế của Mục Cảnh Thiên, Ngưng Tích vừa tức giận vừa không có biện pháp.

Cuối cùng cầm lấy tấm chi phiếu một triệu: “Em sẽ gọi điện thoại cho daddy!” dứt lời, trực tiếp bước ra ngoài.

Mục Cảnh Thiên vẫn ngồi im như cũ, không cử động, nhưng ánh mắt thâm sâu nhìn theo bóng lưng rời đi của Ngưng Tích càng trở nên sắc bén.

Hạ Tử Hy cùng Khả Khả đến khu thương mại mua sắm, hai người vừa đi dạo vừa nghe Đô Đô kể lể những chuyện khi làm trợ lý, vô cùng bận rộn, đến thời gian đi dạo phố cũng không có.

Sau đó, khi Hạ Tử Hy cũng mua được kha khá, vừa muốn rời khỏi ngược lại liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Người kia không phải Lục Tiêu An hay sao?

Hạ Tử Hy chân mày nhíu chặt, còn người con gái bên cạnh anh ta…?

Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người bên nhau, trong lòng cô tất nhiên có đáp án.

Lúc này, cô lập tức rút ra điện thoại, chụp lại một tấm hình của Lục Tiêu An đang cách mình không xa.

Khả Khả đứng một bên vô cùng khó hiểu: “Tiểu Hy, em đang làm

gì?”

Hạ Tử Hy sau khi chụp hình, liền cẩn thận cất lại điện thoại:

“Không có gì!”

Nhìn thấy tầm nhìn của Hạ Tử Hy

vẫn luôn nhìn theo hướng khác, Khả Khả lúc này cũng có chút tò mò liền nhìn sang: “Em đang nhìn Lục Tiêu An sao?”

Có thể nghe thấy cái tên này từ Khả Khả, Hạ Tử Hy lập tức quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô: “Chị quen biết anh ta sao?”

“Loại công tử ăn chơi như anh ta, làm sao không quen được chứ, hôm qua chị còn cùng đồng nghiệp bát quái, nghe nói công ty anh ta gần đây xảy ra chút vấn đề, hiện tại đi khắp nơi mượn tiền, mình còn nghe nói, anh ta thường tìm những phụ nữ có tuổi

tác nhưng có tiền, dựa vào việc bản thân có chút tư sắc, sau đó lừa tiền bọn họ!” nhắc đến chuyện này, giọng nói của Khả Khả có chút khinh thường.

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy nhịn không được kinh ngạc, há hốc miệng: “Những gì câu nói là sự thật sao?”

Khả Khả gật đầu: “Đúng vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play