Lúc này, A Hoa đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, tôi nghe nói Hạ tiểu thư sở hữu 20% cổ phần của tập đoàn Vân Duệ, sau đó được Hạ thị tặng 20% cổ phần làm của hồi môn!” A Hoa nói, khi nghe thấy tin tức này, Vinh Cẩm thoáng sửng sốt.

“Không nghĩ đến vợ chồng Hạ thị đối xử với con bé tốt như vậy!” Vinh Cẩm mỉm cười nói, khỏe môi nhếch lên một nụ cười thỏa

mãn, nếu như thật sự là như vậy, cũng có thể nhận ra được bọn họ vô cùng xem trong Hạ Tử Hy, nghĩ rằng khi cô còn nhỏ cũng không phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.

A Hoa gật đầu.

“Nếu như tôi đem 20% cổ phần của tập đoàn Vinh Nhạc tặng cho con bé, cậu cảm thấy như thế nào?” Vinh cẩm hỏi.

“Chuyện này e rằng không thỏa đáng!” A Hoa nói, “Không danh không phận, lại tặng nhiều như vậy sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của

người khác, hơn nữa Hạ tiểu thư nhất định sẽ không nhận!”

Cỏ lẽ cũng vì quá kích động, Vinh Cẩm vậy mà lại không nghĩ đến điểm này: “Vậy cậu nói nên làm như thế nào?”

“Du sao đến thời điểm đó những thứ này cũng thuộc về Hạ tiểu thư, cũng không cần gấp gáp trong nhất thời, hiện tại, cứ tùy tâm mà thôi, tôi tin rằng Hạ tiểu thư cũng không phải là loại người xem trọng cổ phần!” A Hoa nói.

Vinh Cẩm gật đầu: “Cậu nói quả thật không sai!”

Hạ Tử Hy quả thật không phải loại người như vậy, tiền tài đối với cô mà nói chỉ là vật ngoài thân.

“Tôi phải suy nghĩ kĩ càng đã…” Vinh Cẩm nói.

A Hoa đứng im, dù cho hiện tại không thể nói bất kỳ chuyện gì, nhưng cũng có thể nhận ra được, Vinh Cẩm đang rất vui.

Quả thật, đây là một tin tức khiến người khác vui mừng, ông cũng cảm thấy vui mừng cho Vinh Cẩm.

Những ngày này, Mục Cảnh Thiên vẫn luôn bận rộn sắp xếp cho hỗn lễ, căn bản không có thời gian quay về Mục gia.

Còn Ngưng Tích, cũng không có cách nào gặp được anh.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày kết hôn mỗi lúc một cận kề, cô liền cảm thấy như có một cỗ áp lực đè nặng.

Ngày hôm nay, Ngưng Tích liền đến văn phòng làm việc của Mục Cảnh Thiên.

Mục Cảnh Thiên như thế nào

cũng không nghĩ đến cô sẽ đến đây, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Như thế nào? Tìm anh có chuyện gì không?”

“Anh có phải đã nói gì với Lục Tiêu An hay không?” Ngưng Tích hỏi.

Mục Cảnh Thiên sửng sốt, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống: “Em muốn nói chuyện gì?”

“Anh đã nói với Tiêu An, anh ấy ở bên em chỉ vì tiền!”

“Anh ta nói với em như vậy sao?”

“Không lẽ không phải sao?” Ngưng Tích hỏi ngược lại.

Mục Cảnh Thiên mỉm cười, ngược lại cũng không giải thích, chỉ nhìn cô: “Nếu như em đã cho rằng như vậy, vậy còn hỏi anh làm gì?”

“Tại sao anh phải nói như vậy? “ Ngưng Tích vẫn không cam lòng, nhưng nhìn thái độ của Mục Cảnh Thiên, ngược lại khiến trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên ngước mắt, ánh mắt thâm sâu cùng

chắc chắn nhìn về phía cô: “Vậy anh ta có nói với em là do anh ta đích thân đến tìm anh?”

Ngưng Tích sửng sốt, ánh mắt có chút chột dạ, cô thừa nhận cô quả thật không rõ ràng, hôm nay cũng chỉ tùy tiện tìm một lý do để đến đây mà thôi.

“Vậy thì như thế nào, dù vậy anh cũng không nên nói như vậy!” Ngưng Tích lên tiếng, lời này, quả thật có chút tùy tiện cũng như không nói đạo lý.

“Ngưng Tích, em có biết em hiện tại có bao nhiêu tùy hứng không?” giọng nói của Mục Cảnh Thiên đã có chút không vui.

Ngưng Tích im bặt, không biết nên nói như thế nào, nhìn Mục Cảnh Thiên, có vài phần ủy khuất, nhưng cũng không dám thể hiện quá rõ.

“Tiêu An không phải loại người như vậy, em không hi vọng anh sau này sẽ nói những lời như vậy!” Ngưng Tích lên tiếng.

“Được!”

Mục Cảnh Thiên vậy mà lại không thừa nhận, cũng không giải thích, đơn giản đồng ý với cô.

Đối với rốt cuộc là chuyện như thế nào, cũng chỉ để cô tự mình phán quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play