Trên đường về nhà, Mục Cảnh Thiên đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Hạ Tử Hy, đeo lên tai

nghe gọi đến số điện thoại của Hạ Tử Hy.

Hạ Tử Hy lúc này vẫn đang chìm trong giấc ngủ, khi nghe thấy tiếng động, mới sờ soạng tìm kiếm điện thoại sau đó đặt bên tai.

“Alo…”

“Em vẫn đang ngủ sao?”

“Đúng vậy!” vừa nói liền liếc mắt nhìn thời gian: “Ngủ được ba tiếng đồng hồ rồi!”

“Thức dậy hoạt động một chút,

ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu!” anh dịu dàng lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo chút dung túng.

“Được, lát nữa em sẽ thức dậy, anh đã tiễn Albert rồi sao?” Hạ Tử Hy đột nhiên chuyển chủ đề.

“ừ, đã đi rồi! Anh cũng vừa đưa Ngưng Tích trở về.”

“Ò!” Hạ Tử Hy trả lời một tiếng, cảm giác không có gì để nói, tùy tiện lên tiếng, “Cúp máy trước đây, em cũng thức dậy ăn chút thức ăn đây!”

“Được!” sau đó căn dặn thêm vài câu liền cúp điện thoại.

Mục Cảnh Thiên trực tiếp lái xe đến công ty, còn Hạ Tử Hy thì ngồi dậy, khi rửa mặt cô đột nhiên phát hiện bản thân có chút mập lên!

Cũng không biết có phải ảo giác hay không.

Bỏ qua chuyện đó sang một bên, dù mập hơn thì cũng phải ăn, sau đó cô liền bước vào nhà bếp.

“Ngưng Tích, daddy của em thật sự đã rời khỏi đây rồi sao?” Lục Tiêu An hỏi cô.

Ngưng Tích gật đầu, cũng không hề có quá nhiều hứng thú, chỉ cần không phải trước mặt Mục Cảnh Thiên, cô đối với Lục Tiêu An cũng không quá dính người.

“Vậy daddy của em trước khi rời đi có nói gì hay không?” Lục Tiêu An thăm dò hỏi.

Ngưng Tích không chút để tâm, tùy tiện lắc đầu quay đầu lại nhìn anh: “Không có, có chuyện gì sao?”

Khóe môi Lục Tiêu An nở một nụ cười ngượng ngùng: “Không có

gì!”

Ngưng Tích cũng không suy nghĩ quá nhiều, toàn bộ tâm tư của cô không đặt trên vấn đề này: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy em về trước đây!”

Nhìn thấy cô muốn rời đi, Lục Tiêu An cũng đứng dậy: “Ngưng Tích…”

Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập thắc mắc: “Có chuyện gì sao?”

“Chuyện là…sắp đến buổi trưa rồi, có muốn cùng nhau ăn trưa không?”

Ngưng Tích không chút do dự trả lời anh: “Không cần đâu, em hôm này đã đồng ý với bác gái Mục sẽ trở về dùng cơm!” Ngưng Tích nói.

Lục Tiêu An ngượng ngùng cười: “Vậy thì được, anh đưa em trờ về!”

“Không cần đâu, em tự mình trở về là được, tạm biệt!” sau khi mỉm cười, cô liền rời khỏi công ty của Lục Tiêu An.

Nhìn bóng dáng vô dần bước xa, chân mày Lục Tiêu An dần nhíu chặt.

Tại sao khi không có Mục Cảnh Thiên, cô vĩnh viễn là một bộ dạng xa cách lạnh nhạt như vậy?

Ngày kết hôn càng ngày càng cận kề, tất cả mọi người đều bừng bừng khí thế chuẩn bị, người thảnh thơi nhất không ai khác chính là thai phụ Hạ Tử Hy.

Một ngày nọ, khi nhận được điện thoại của Hạ Thiên muốn Hạ Tử

Hy quay vê Hạ gia.

Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân dáng vẻ nghiêm túc ngồi đối diện cô: “Ba, ba gọi con về có chuyện gì không?” Hạ Tử Hy hỏi.

Nói đến đây, Hạ Thiên liền đem một tập văn kiện đưa đến trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play