“Anh cũng đừng nên quá chú ý đến công việc, nếu không có chuyện g] thì cứ ờ bên Nhược Mạn, hai người mới kết hôn không lâu, anh vẫn nên ở bên cô ấy!” Hạ Tử Hy tiếp tục nói.

“Nhất định!”

Bất kể Hạ Tử Hy nói gì, Hạ Tử Dục đều đồng ý.

Hạ Tử Hy suy nghĩ, những lời cô nói này, không biết Hạ Tử Dục có nghe lọt tai hay không, giọng nói của anh, cứ có chút cảm giác trả lời qua loa có lệ.

“Anh trai, Nhược Mạn là một người con gái tốt, nếu như anh tỉ mỉ tìm hiểu, anh sẽ phát hiện, nhất định có thể nhận ra điểm tốt của cô ấy, nếu như bỏ lỡ, anh nhất định sẽ hối hận cả đời!” Hạ Từ Hy nói, bất kể anh có cảm thấy phiền hay không, lời này, cô nhất định phải nói ra, nếu không cô tin rằng Hạ Tử Dục thật sự sẽ có một ngày hối hận.

Rất rõ ràng, tâm tư hiện tại của Hạ Tử Dục đều không đặt lên người An Nhược Mạn, đợi đến một ngày, có lẽ anh thật sự sẽ cảm thấy hối hận, nhưng hiện tại anh không có cách nào quan tâm người phụ nữ khác ngoài cô.

“Cô ấy đã nói gì với em?” Hạ Tử Dục đột nhiên hỏi, giọng nói có chút lạnh lẽo.

“Cô ấy không nói gì cả, chỉ là em nhìn thấy, Anh trai, anh nên đối xử tốt một chút với Nhược Mạn!” cô lên tiếng.

Hạ Tử Dục nhìn cô nữa ngày,

ánh mắt chính là nói không rõ, cuối cùng gật đầu: “Anh sẽ đối xử

ầ Ậ í _f • Ạ If

tot với cô ây…

Điều khiến Hạ Tử Hy cảm thấy kỳ lạ chính là Ngưng Tích không hề rời khỏi. Dù cho Albert đã đích thân đến đây, nhưng Ngưng Tích vẫn không hề rời khỏi, có thể thấy được sự yêu thương của Albert quả thật đến mức dung túng cho cô ấy.

Mục Cảnh Thiên muốn cùng Albert dùng bữa, Hạ Tử Hy cũng không hề đến tham gia, cũng vì đối với cô mà nói, cô không thân thuộc với Albert hơn nữa cũng không muốn làm phiền hai người bọn họ ôn lại chuyện cũ.

Trong phòng ăn.

Mục Cảnh Thiên nhìn Albert: “Sư phụ, như thế nào nhanh như vậy đã muốn rời khỏi đây?”

“Công ty vẫn còn rất nhiều chuyện cần sư phụ giải quyết, không thể ở lại quá lâu!”

Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Vậy còn Ngưng Tích thì sao?”

“Con bé tạm thời không muốn quay về!”

Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu chặt: “Tại sao?”

“Con bé tạm thời không muốn rời khỏi đây, sư phụ cũng không muốn miễn cưỡng, hơn nữa nếu như không phải con bé muốn tự mình trở về, dù cho sư phụ có kéo nó trờ về, nó cũng sẽ không vui đâu!”

Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên vẫn không lên tiếng, Albert tiếp tục nói: “Có lẽ chờ đến khi con bé chết tâm, sẽ tự động quay trờ về!”

Câu nói này có ý nghĩa gì, Mục Cảnh Thiên tất nhiên hiểu rõ, mi mắt khẽ chớp, trầm mặc một lúc lâu sau đó gật đầu: “Con biết rồi!”

“Con bé ở đây có lẽ sẽ không gây phiền phức gì lớn, nhưng mà… tình trạng của con bé, vẫn cần con phí tâm lo lắng!” Albert cắt miếng thịt beefsteak, tao nhã thưởng thức.

Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Con đã biết rồi, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy!”

Tiếp theo đó, hai người liền trò chuyện những chuyện ngày thường, ở lại đây thêm một ngày một đêm Albert liền quay về Malaysia.

Khi ông ấy rời khỏi, Mục Cảnh

Thiên cùng Ngưng Tích cùng nhau tiễn ông đi.

“Daddy, con sẽ nhớ daddy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play