Đọc truyện hay:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

***

Đô Đô lúc này đang uống nước giải khát, suýt chút nữa phun ra ngoài: “Bạn trai? Là thật hay

giả?”

“Mình cũng không quá rõ, dù sao chính là có một người như vậy!”

Đô Đô vừa ăn, vừa phát huy trí tưởng tượng của mình: “Có khi nào chính là cô ấy tạm thời tìm đến, cố ý dò thám Mục Cảnh Thiên không?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hạ Tử Hy liền dừng lạl trên người cô, những gì Đô Đô nói quả thật chính là cảm giác lúc này của cô.

“Như thế nào, tại sao lại nhìn mình? Trên mặt mình có gì sao?”

Đô Đô hỏi.

Hạ Tử Hy lắc đầu híp mắt nhìn: “Mình phát hiện, từ sau khi ở bên A Thuật, cậu càng ngày càng trở nên thông minh hơn…”

Tại sao Đô Đô cảm thấy câu nói này không giống như đang khen cô vậy chứ.

Hai ngày sau.

Albert đến thành phố A.

Việc ông đến đây cũng không có

quá nhiều người biết, cũng vì vướng bận thân phận, cho nên ông đã bao trọn khách sạn.

Mục Cảnh Thiên đêm nay vẫn theo Hạ Tử Hy đến gặp ông.

Hạ Tử Hy ngược lại cũng không có quá nhiều cảm xúc, đối với người giàu có nhất Malaysia này cô cũng chỉ nghe Ngưng Tích cùng Mục Cảnh Thiên nhắc qua hai lần mà thôi, còn là loại người như thế nào, Hạ Tử Hy một chút cũng không rõ.

Đứng bên ngoài khách sạn, Mục Cảnh Thiên dùng tiếng tiếng

Malaysia nói chuyện với người bên ngoài, sau đó liền được họ mờ cửa bước vào.

Ánh đèn trong khách sạn vẫn xem như sáng chiếu, chỉ là bên trong vẫn sắp xếp hai người bảo vệ, đồng loạt đều mặc đồng phục màu đen, có thể nhận ra rằng người có tiền khi ra ngoài, nhất định phải có người bảo vệ bốn phía.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng quay lưng lại với hai người bọn họ, dáng người trung bình, không mập cũng không ốm, dáng người cân đối.

“Sư phụ!” lúc này, Mục Cảnh Thiên lên tiếng chào hỏi.

“Đến rồi sao?” Albert quay đầu, dùng một giọng nói tiếng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn đáp lời.

Điều khiến Hạ Tử Hy bất ngờ chính là dáng vẻ bên ngoài của Albert nghiêng về nét châu Á, chỉ là đôi mắt thâm sâu lại giống với Ngưng Tích, xem ra đôi mắt xinh đẹp của cô ấy được thừa kế từ Albert.

Khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cùng một người con gái cùng đến, tầm mắt của Albert cũng

đánh giá Hạ Tử Hy một phen.

“Sư phụ, giới thiệu với thầy, cô ấy là Hạ Tử Hy, vợ của con!” Mục Cảnh Thiên giới thiệu.

Hạ Tử Hy nhìn Albert, gật nhẹ đầu biểu hiện đã chào hỏi.

Albert thu hồi tầm mắt, nhìn hai người bọn họ nhàn nhạt lên tiếng: “Ngồi xuống đi!”

Mục Cảnh Thiên kéo Hạ Tử Hy sang một bên ngồi.

“Nghe nói hai đứa chuẩn bị kết hôn?”

“Tháng sau!”

Albert gật đầu, cũng không hề hỏi quá nhiều, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Không bằng sư phụ chờ hai đứa con kết hôn rồi mới quay về Malaysia!”

“Không cần, mục đích lần này của sư phụ đến đây chính là đến đón Ngưng Tích trở về!” Albert nói, giọng nói không lạnh không nhạt, cũng không nhận ra chút cảm xúc khác lạ nào!

Hạ Tử Hy suy nghĩ, có lẽ Albert vừa ý Mục Cảnh Thiên, nhưng không nghĩ đến Ngưng Tích lại

không thể ở bên Mục Cảnh Thiên.

Chính vào lúc này, cửa phòng bật mờ, Ngưng Tích bước vào bên trong, sau khi nhìn thấy Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên, ánh mắt tối sầm một chút, ánh mắt dừng lại trên người Mục Cảnh Thiên, mang theo vài phần trách cứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play