*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Truyện hay trong tuần:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Ngưng Tích lúc này đang cùng người khác trò chuyện, khi nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mục Cảnh Thiên.

Khuôn mặt cô có chút ửng đỏ, vừa nhìn liền biết đã uống rượu.

“Cảnh Thiên, anh như thế nào lại đến đây, chị Tử Hy chị cũng đến rồi?” Cô kinh ngạc hỏi.

Chân mày Mục Cảnh Thiên nhíu chặt: “Ngưng Tích, em có biết bản thân đang làm gì không?” Giọng nói của anh gần như đang chất vấn.

Ngưng Tích mỉm cười: “Em tất nhiên biết rõ chứ, đúng rồi, giới thiệu với hai người vị này đây chính là bạn trai của em – Lục Tiêu An!” vừa nói, Ngưng Tích

còn vòng tay ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, động tác vô cùng thân mật, cuối cùng còn đặt cằm lên vai anh ta, “Anh yêu, giới thiệu với anh, đây là bạn của em, Cảnh Thiên, chị Tử Hy, hai người bọn họ đều là những người bạn tốt nhất của em!”

Lục Tiêu An tất nhiên nhận ra Mục Cảnh Thiên, sợ rằng chỉ cần sống tại thành phố A, không có mấy người không quen biết anh ta.

“Mục tổng!” lúc này, Tiểu An Lạc vươn tay về phía Mục Cảnh

Thiên, sau đó ánh mắt Mục Cảnh Thiên chỉ liếc mắt nhìn về phía anh ta, cũng không hề có ý muốn nắm tay với anh ta.

Cũng vì trong tình huống hiện tại, Mục Cảnh Thiên căn bản không biết người đàn ông này rốt cuộc có dụng ý gì.

“Cảnh Thiên, anh như vậy không có lịch sự!” Ngưng Tích nói, cả người đều dựa sát vào người Lục Tiêu An, nhìn thấy có vẻ đã uống không ít.

“Cùng anh trở về!” Mục Cảnh Thiên không nói hai lời, trực tiếp

bước lên phía trước, kéo tay Ngưng Tích muốn rời khỏi.

“Không cần, em vẫn chưa uống đủ!”

“Em đã uống rất nhiều rồi!”

“Em không sao, em không muốn rời khỏi đây, lát nữa Tiêu An sẽ đưa em trở về!” Ngưng Tích nói, sống chết cũng không muốn rời đi.

Mục Cảnh Thiên không nhiều lời, trực tiếp kéo Ngưng Tích bước ra ngoài.

Lục Tiêu An nhìn theo cũng cùng bước ra ngoài.

Đến khi bước ra ngoài, Ngưng Tích hất tay anh ra: “Anh đang muốn làm gì, anh làm đau em!”

“Em có biết em đang làm gì không?” Nhìn dáng vẻ lúc này của cô, Mục Cảnh Thiên nói không nên lời sự tức giận.

Mục Cảnh Thiên rất ít tức giận, nhưng nhìn anh hiện tại tức giận như vậy, trong lòng Ngưng Tích có chút sợ hãi, không biết nên nói gì mới đúng, chỉ đành nắm chặt cổ tay của mình.

Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn cô: “Ngưng Tích, cô không nói tiếng nào đã chạy ra khỏi bệnh viện, có biết như vậy dọa sợ đến tất cả mọi người không!”

“Em hiện tại đã không còn vấn đề gì cả!” Ngưng Tích nói, giọng nói không tốt.

“Có vấn đề gì hay không, không phải chỉ một mình em nói là được, Ngưng Tích, anh hiện tại cho em hai lựa chọn, một là cùng anh quay trở về, hai là ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho ba em đến đón em về Malaysia!” Mục Cảnh Thiên nói.

Nhìn dáng vẻ này có thể nhận ra anh thật sự đang tức giận.

Cuối cùng, im lặng một lúc, quyết định cùng Mục Cảnh Thiên quay về.

“Ngưng Tích…” Lục Tiêu An đuổi theo.

Nhìn anh, Ngưng Tích mỉm cười: “Anh yêu, ngày mai em sẽ lại gọi điện thoại cho anh!”

Vừa nói liền cùng Mục Cảnh Thiên bước lên xe trở về.

Mục Cảnh Thiên lái xe, Ngưng

Tích ngồi phía sau, không ngừng cùng Hạ Tử Hy trò chuyện: “Chị Tử Hy, chị không biết đâu Tiêu An đối xử với em rất tốt!”

“Chị không biết đâu, anh ấy rất lịch sử, cũng rất dịu dàng…”

Chính là những lời khen ngợi Lục Tiêu An.

- NhayHo.Com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play