Đọc truyện hay:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm!” vừa nói, Hạ Tử Dục liền muốn rời khỏi.

Lúc này, An Nhược Mạn lập tức kéo tay anh: “Không cần tắm đâu,

anh uống say như vậy, không cần đâu, ngày mai lại tắm cũng được!”

Hạ Tử Dục nhìn An Nhược Mạn, cuối cùng gật đầu, nằm trên giường.

“Có cần em rót cho anh ly nước không?”

“Không cần, em nghỉ ngơi sớm đi!”

Nhìn anh lúc này, An Nhược Mạn cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục nằm xuống.

Không biết vì lý do gì, cô cả đêm mất ngủ, ngước mắt muốn cùng Hạ Tử Dục trò chuyện, nhưng lại phát hiện anh sớm đã ngủ say.

Một cảm giác thất vọng nảy mầm trong tim…

Cho đến rất khuya về sau, An Nhược Mạn mới từ từ thiếp đi.

Tại thời điểm này tại thành phố A màn đêm đã bao phủ.

Nhưng ở bên bán cầu bên kia, vẫn đang là ban ngày, chênh lệch

vài tiếng đồng hồ.

Đứng trước khung cửa sổ sát đất, dáng người cao ráo cũng khó che lấp được sự lạc lõng, ánh mắt Tống Kỳ từ cửa sổ nhìn về phương xa, giống như muốn xuyên qua biển người vô tận tìm kiếm một người…

Chính vào lúc này, Centrum chậm rãi bước đến, ánh mắt nhìn sang tờ tạp chí đang để trên bàn.

Bên trên chính là những tin tức không ngừng kéo đến, hơn nữa trang đầu tiên chính là tin tức kết hôn của một nam một nữ.

Sau khi liếc mắt nhìn, ánh mắt Centrum liền nhìn về phía Tống Kỳ, sau đó chậm rãi bước đến đứng kế bên anh: “Không nghĩ đến thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng anh vẫn chưa buông được cô ấy, chỉ cần chút tin tức của cô ấy cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cùa anh!”

Tống Kỳ hít sâu một hơi: “Vậy thì như thế nào? Hiện tại mọi thứ đều đã muộn rồi…” từ giây phút anh quyết định quay trở về, anh đã biết rằng bản thân mình đã thua một nửa.

Nhưng mà dù cho biết rằng như

vậy, nhưng khi nhìn thấy tin tức này, trong trái tim anh vẫn không nhịn được đau lòng.

Cảm giác mất mát không cách nào tìm lại được này, không ngừng nhói đau trong tim anh.

Anh cũng biết rằng một khi đã bỏ lỡ, vậy đây chính là tiếc nuối cả cuộc đời này, nhưng mà hiện tại anh còn có cách nào khác được chứ?

“Anh vẫn rất yêu cô ấy!” đây không phải là chất vấn, đây chính là sự khẳng định.

Tống Kỳ không phủ nhận, cũng vì trong tim anh không có cách nào phủ nhận.

Lúc này, Centrum suy nghĩ rất lâu liền lên tiếng: “Quay về đi!”

Nghe đến đây, Tống Kỳ kinh ngạc, không tin được nhìn về phía cô: “Em đang nói gì vậy?”

“Em biết rằng, nếu như anh không quay về thì đây chính là tiếc nuối cả cuộc đời này của anh, em không muốn anh có bất kỳ hối tiếc nào, nếu không em chỉ sợ sau này anh sẽ trách em!” Centrum nói.

“Nhưng mà em…”

“Em không sao cả, ở nơi này có rất nhiều người chăm sóc cho em!” Centrum nói.

Trong trái tim Tống Kỳ lúc này vẫn không cách nào diễn tả được sự chấn động, một bên chính là Centrum vì anh mà bị thương ở đầu, mặc dù hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng phần đầu đôi khi vẫn sẽ đau đớn, còn một bên chính là người mà anh yêu.

Một bên trách nhiệm, một bên là người mình yêu.

Anh không có cách nào lựa chọn.

Cuối cùng nhìn về phía Centrum gật đầu: “Anh sẽ ở bên em đến ngày cuối cùng…”

Nghe câu nói này của anh, Centrum mỉm cười, anh cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn…

Nhưng…từ đầu đến cuối đều không phải là cô!

Ánh mắt nhìn bên ngoài, khóe môi Ngưng Tích nhếch lên nụ cười chua xót.

Kẻ vui người buồn, đây chính là ý trời đã định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play