Đọc truyện hay:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Lúc này, Mục Cảnh Thiên bước đến, từ phía sau ôm lấy cô: “Em đang nghĩ chuyện gì?”

“Cảnh Thiên, có một chuyện này em muốn nói với anh!” Hạ Tử Hy đột nhiên lên tiếng.

Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu, nhìn ngắm sườn mặt của cô, thoáng sửng sốt sau đó lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”

“Em…” Hạ Tử Hy có chút do dự, “Thật ra em không phải con gái ruột của Hạ gia!” Hạ Tử Hy nói.

Đối với chuyện này, Mục Cảnh Thiên sớm đã biết, nhưng vẫn không nghĩ đến chuyện Hạ Tử Hy muốn nói lại là chuyện này.

“Vậy sao?” Anh nhướng mày hỏi.

Nhìn dáng vẻ không chút ngạc nhiên của anh, Hạ Tử Hy nhíu

mày, giọng nói chắc chắn: “Phản ứng của anh rất bình tĩnh!”

Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Thật ra đối với chuyện này, anh đã sớm biết rồi…”

Anh biết rồi sao?

Hạ Tử Hy kinh ngạc nhìn anh: “Anh như thế nào lại biết?”

“Ba của em nói cho anh!”

Hạ Tử Hy thoáng ngây người.

“Từ sau khi cùng em xác nhận mối quan hệ, ba của em đã đem

chuyện này nói cho anh biết, hơn nữa còn bảo anh phải chăm sóc tốt cho em, bao dung cho em!” Mục Cảnh Thiên trả lời.

Hạ Tử Hy đứng im, cô căn bản không nghĩ đến, Mục Cảnh Thiên đã sớm biết chuyện này.

Trong trái tim cô ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc.

“Em yên tâm, dù cho em có phải con gái của Hạ gia hay không đều không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là, em chính là Hạ Tử Hy trong tim anh, là một Hạ Tử Hy độc nhất vô nhị!” Mục

Cảnh Thiên tiếp tục nói.

Nhắc đến chuyện này, khóe môi Hạ Tử Hy chậm rãi nhếch lên, để yên cho Mục Cảnh Thiên ôm lấy mình.

“Thật ra, cho đến hiện tại em vẫn không biết ba mẹ ruột của mình là ai!” Hạ Tử Hy nói.

“Không lẽ em không muốn đi tìm họ sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.

Hạ Tử Hy lắc đầu: “Đối với loại chuyện này, miễn cưỡng không được, nếu như thật sự có duyên tất nhiên sẽ gặp được, huống hồ

ba mẹ đối xử với em như con gái ruột, em cần gì phải khồ sở cố chấp tìm kiếm chứ?”

“Có cần anh giúp em tìm không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.

Hạ Tử Hy lắc đầu: “Không cần đâu, em rất thích cuộc sống hiện tại, thuận theo tự nhiên là được!”

Nghe Hạ Tử Hy trả lời như vậy, Mục Cảnh Thiên chỉ gật đầu.

Với trí thông minh của cô, hơn nữa Hạ Tử Hy cũng không phải là cô gái nhỏ, mặc dù tuổi tác của cô vẫn không quá lớn, nhưng nội

tâm lại vô cùng trưởng thành.

Không một lòng muốn tìm kiếm người có quan hệ huyết thống với mình, ngược lại chỉ trân trọng hiện tại, cảm giác này càng khiến cho người khác trân trọng.

Hai người dựa vào nhau trên ban công rất lâu, Mục Cảnh Thiên lúc này lên tiếng: “Được rồi, cũng đã khuya rồi, sớm nghỉ ngơi thôi, hiện tại ngày kết hôn cũng đã được quyết định, những ngày kế tiếp em sẽ rất vất vả, cho nên sớm nghỉ ngơi thôi!”

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy gật đầu:

“Được!”

“Đúng rồi Tiểu Hy, anh có chuyện này muốn hỏi ý kiến của em!”

“Chuyện gì?” Hạ Tử Hy hỏi.

“Sau khi kết hôn, em muốn sống tại thành phố, hay muốn quay về Mục gia?” Mục Cảnh Thiên hỏi.

Hạ Tử Hy nhìn anh: “Anh thì sao?”

“Em ờ đâu, anh ở đó!” Mục Cảnh Thiên trả lời cô.

Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mỉm

cười: “Vậy thì cũng ta quay về Mục gia sống đi, em hiện tại mang thai, một mình cũng không tiện, nếu sau này quay về còn có bà nội cùng mẹ, như vậy em cũng không quá nhàm chán!”

Câu trả lời này khiến cho Mục Cảnh Thiên vô cùng hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play