Cô ta không phải đã mất tích rồi sao?

Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện cùng Mục Cảnh Thiên chứ?

Ngưng Tích khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, ánh mắt đờ đẫn.

Mục Cảnh Thiên ngược lại bước sang nhìn cô: ‘Tỉnh rồi? Như thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Nghe thấy giọng nói của anh vang lên, Ngưng Tích lúc này

mới khôi phục lại tinh thần, lắc đầu.

“Chị Tử Hy!” Ngưng Tích lên tiếng chào hỏi.

Hạ Tử Hy cũng bước đến, nhìn cô mỉm cười: “Như thế nào, đã cảm thấy khỏe hơn hay chưa?”

Ngưng Tích gật đầu: “Vâng, không có gì!”

“Vậy thì tốt!”

“Chị Tử Hy, chuyện ngày hôm đó…xin lỗi…” Ngưng Tích nói.

Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không có gì, hiện tại nghỉ ngơi cho tốt, nhanh chóng khỏe lại!”

Nhìn thấy Hạ Tử Hy không có ý tiếp tục chủ đề kia, Ngưng Tích cũng ý thức được mà chọn cách im lặng.

“Nhất định rồi!” cô gật đầu.

“Đúng rồi, vừa tỉnh chưa được bao lâu, vẫn nên ít nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều một chút, em muốn àn gì? Anh mua cho em!”

“Em muốn xuất viện!” Ngưng Tích nói.

Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu chặt: “Ngưng Tích em không được tùy hứng, đợi đến khi sức khỏe tốt hơn, tất nhiên sẽ cho em xuất viện!”

Ngưng Tích u oán liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì.

Lúc này, Mục phu nhân cũng nhìn sang Ngưng Tích nói: “Đúng vậy đó, Ngưng Tích cháu chỉ vừa mới tỉnh dậy, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều một chút, đợi sau này khỏe hơn muốn xuất viện cũng không muộn!”

Đến Mục phu nhân cũng đã nói như vậy, Ngưng Tích cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vâng!”

Lúc này, trong phòng bệnh một mảng yên tĩnh, điện thoại của Hạ Từ Hy ngược lại vang lên.

“Cháu ra ngoài nghe điện thoại!” vừa nói, liền bước ra ngoài.

Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ, Mục phu nhân nhìn bọn họ: “Ngưng Tích, bác gái ra ngoài mua chút đồ ăn cho cháu!” vừa nói, cũng mỉm cười bước ra ngoài, đem không gian nhường lại cho hai người

bọn họ.

Sau khi cánh cửa khép lại, trong phòng bệnh lúc này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Như thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Ngưng Tích lắc đầu, nhìn Mục Cảnh Thiên, chân mày nhíu chặt, do dự một chút mới lên tiếng: “Cảnh Thiên…”

“ừ?” Mục Cảnh Thiên nhướng mắt nhìn cô.

“Anh cùng chị Tử Hy…hai người…” Ngưng Tích nhất thời không biết nên hỏi như thế nào, giống như dù cho hỏi như thế nào cũng đúng.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô, sau đó mỉm cười: “Em yên tâm, hai người bọn anh rất tốt, em không cần lo lắng!”

“Vậy thì chuyện giữa hai chúng ta…”

Câu nói này nếu như để cho người có lòng nghe thấy, nhất định sẽ cảm thấy giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.

Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười: “Tất nhiên, cô ấy đều đã biết tất cả mọi chuyện!”

Nhìn thấy nụ cười này của Mục Cảnh Thiên, trái tim Ngưng Tích vô cùng không có chút tư vị nào, thật ra cô cảm thấy bản thân vô cùng mâu thuẫn, cô vừa muốn Hạ Tử Hy biết, lại không muốn Hạ Tử Hy biết.

Cô muốn cô ấy biết rằng mối quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, nhưng cũng không muốn cô ấy biết rằng những hồi ức riêng của hai người, cảm giác như món đồ thuộc về riêng mình bị đem ra

chia sẻ vậy, cảm giác chua chát, không chút tư vị nào.

Nhìn Ngưng Tích cúi đầu không tiếp tục nói chuyện, Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Anh đã đồng ý với cô ấy, từ nay về sau sẽ thành thật với đối phương, cho nên anh không thể tự mình làm chủ mà lừa dối cô ấy!”

Mỗi một câu nói của anh đều vì Hạ Tử Hy.

Đều vì sự quan tâm cùng yêu thương của cô.

Vậy còn hồi ức của bọn họ thì

sao!

Trong trái tim Ngưng Tích nói không nên cảm giác khó chịu, nhưng cũng không nói bất kỳ điều gì.

Cô gật đầu: “Em biết rồi!”

“Ngưng Tích…” lúc này, Mục Cảnh Thiên vươn tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, giống như một người anh trai, “Anh muốn nhìn thấy một Ngưng Tích không buồn không lo ưu như trước đây, hiểu không?” Mục Cảnh Thiên nói.

Không buồn không lo ưu sao?

Bọn họ có thể quay về thời điểm đó sao?

Không thể nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play