“A Dục, rốt cuộc do em không có sức hút hay vì anh không thích em? Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, nhưng anh đối với em cũng không có suy nghĩ nào…” An Nhược Mạn nhìn anh hỏi.

Giây phút này, anh sau khi nghe thấy những lời này, không phải nên chủ động bổ nhào đến hay sao?

Cô cũng đã đem chuyện này nói

rõ ràng đến như vậy rồi, không lẽ còn muốn cô chủ động hơn sao?

Hạ Tử Dục nhìn cô, đôi mắt trong suốt như thủy tinh sáng đến mức kinh ngạc: “Không, là do anh không đủ tốt!”

“Tại sao lại nói bản thân mình như vậy?”

“Nhược Mạn, em là một cô gái tốt, là do anh không đủ tốt, không xứng với em!” Hạ Tử Dục nói.

An Nhược Mạn cũng không biết tại sao anh lại nói bản thân như vậy nhưng chuyện này hoàn toàn

phá vỡ toàn bộ suy nghĩ của cô, Hạ Tử Dục nên là người vô cùng tự tin, nhưng tại sao lại có thể nói ra những lời như thế này chứ.

“Có xứng hay không cũng không phải do anh quyết định, nếu như hiện tại anh đã cưới em, vậy thì phải chịu trách nhiệm với em!” An Nhược Mạn nói.

“Nhược Mạn…”

“A Dục, em biết anh coi trọng sự nghiệp, em cũng không mong cầu điều gì khác, chỉ hi vọng anh có thể lấy ra một phần ba tinh lực cho công việc đặt lên người em

là đủ!” An Nhược Mạn nói, đến mức ánh mắt có vài phần cầu xin.

Cầu xin người đàn ông trước mặt này có thề đối xử dịu dàng với cô một chút, bảo vệ cô, cô không hề quá tham lam.

Hạ Tử Dục nhìn An Nhược Mạn, đối với anh mà nói, anh không phải không cảm động.

Chỉ là những điều cô muốn, anh không cách nào đưa được, cũng không muốn đưa.

Ngoại trừ cô ấy, anh sợ rằng cả

đời này cũng không cách nào quên được.

Nhìn anh không lên tiếng, An Nhược Mạn tiếp tục nói: “A Dục, sự ấm áp của anh, chính là sự chịu trách nhiệm lớn nhất của anh dành cho em…” cô thân là một người con gái, đã đem lời nói đến mức này, Hạ Tử Dục nếu như tiếp tục không cỏ bất kỳ hành động nào, An Nhược Mạn thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Ai biết rằng, trải qua một lúc lâu, Hạ Tử Dục nhìn cô: “Anh sau này sẽ cố gắng dành thời gian để ở

bên em!”

An Nhược Mạn trong khoảnh khắc cười tươi như hoa, anh đã hiểu rồi sao?

“Thật sao?”

“Đúng vậy!” Hạ Tử Dục gật đầu.

An Nhược Mạn suy nghĩ, có lẽ anh ấy đối với chuyện tình cảm chính là cần cô đến chù động.

Ai biết rằng, câu nói kế tiếp của Hạ Tử Dục, lập tức khiến An Nhược Mạn cả người chết lặng.

“Được rồi, đã khuya rồi, sớm nghỉ ngơi đi!”

Ai biết rằng, câu nói kế tiếp của Hạ Tử Dục, lập tức khiến An Nhược Mạn cả người chết lặng.

“Được rồi, đã khuya rồi, sớm nghỉ ngơi đi!”

Nghỉ ngơi sao?

Đôi mắt An Nhược Mạn nhìn chăm chú về phía Hạ Tử Dục, anh là nghe không hiểu những gì bản thân mình nói hay là cô vẫn chưa nói rõ ràng.

Cô tin rằng, Hạ Tử Dục nhất định hiểu rõ những lời cô nói có ý gì!

Nhưng mà tại sao chứ.

Nhìn thấy Hạ Tử Dục đẩy cô ra xa, An Nhược Mạn có chút gấp gấp, lập tức ngồi bật dậy, chủ động hôn anh.

Hạ Tử Dục ngây người. Hoàn toàn không ngờ đến An Nhược Mạn sẽ chủ động hôn mình, trong nhất thời, không biết nên phản ứng như thế nào.

An Nhược Mạn như thế nào cũng là một cô gái, đối với loại chuyện chủ động này, cần phải lấy dũng khí mới có thể tiếp tục kiên cường, đặc biệt khi đối diện với

người đàn ông thờ ơ với mình.

Cuối cùng An Nhược Mạn rời khỏi đôi môi, nhìn anh, ánh mắt thâm tình: “Điều em muốn chính là điều này, anh có hiểu hay không?” nói ra những lời này, An Nhược Mạn thật sự bị Hạ Tử Dục bức ép đến mức bất lực.

Anh không chủ động, vậy thì cô đành chủ động vậy.

Hạ Tử Dục nhìn An Nhược Mạn, trôi qua rất lâu cũng không biết nên trả lời cô như thế nào.

“Hạ Tử Dục, em là một người con

gái, đã chủ động đến mức này rồi…

“Nhược Mạn, như vậy đối với em không công bằng!”

“Lời này có ý gì?”

“Anh kết hôn với em, nguyên nhất lớn nhất chính vì đây là một cuộc hôn nhân thương mại, cho nên nếu anh làm như vậy, đối với em mà nói là không công bằng!” Hạ Tử Dục nói.

Câu nói này lập tức khiến An Nhược Mạn sửng sốt.

Cô cũng biết rằng, lý do bọn họ kết hôn chính là hôn nhân thương mại, cô là một người mong cầu tình yêu, nhưng ai biết được rằng trong câu chuyện tình yêu này, cô chỉ là một bên tình nguyện.

Cô cho rằng Hạ Tử Dục cũng yêu cô cho nên mới cùng cô kết hôn.

Loại tự tin này được xây dựng từ môi trường sinh sống từ nhỏ, cũng vì những người đàn ông cô gặp qua đều một lòng với cô, cho nên cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng hiện tại khi nghe thấy những lời này, cô nhất thời không biết nên nói lời nào mới đúng.

Lúc này, Hạ Tử Dục ngược lại vươn tay, rất dịu dàng xoa mái tóc cô, vẫy nhẹ sợi tóc lòa xòa trên trán cô: “Nhược Mạn, anh nghĩ chờ đến một ngày anh yêu em, cũng vì yêu em mới có thể…” anh nói.

Sự dịu dàng này quả thật hiếm thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play