“Vâng!”

Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân, còn có An Nhược Mạn đều tiễn bọn họ ra ngoài cổng, đợi đến khi chiếc xe đã rời khỏi sân mới quay trở về.

“Ba, mẹ, đã khuya rồi, hai người cũng sớm nghỉ ngơi thôi, con lên lầu trước đây!” An Nhược Mạn nhìn Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên nói.

Hứa Vy Nhân mỉm cười gật đầu:

“Được, sớm nghỉ ngơi!”

“Vâng!”

An Nhược Mạn mỉm cười bước lên lầu.

Còn vào giây phút này, Hạ Tử Dục đang đứng trước khung cửa sổ trong phòng sách, nhìn theo bóng chiếc xe dần mất hút, ánh mắt một mảng cô đơn.

Lúc này, An Nhược Mạn bước lên lầu, trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ, Hạ Tử Dục không có ở bên trong, cô liền biết rằng anh nhất định đang ở trong phòng sách.

Cô lúc này cũng không gấp gáp tìm anh, chỉ tự mình quay về tắm rửa thay quần áo.

Sau khi tắm xong, Hạ Tử Dục vẫn chưa quay về phòng, An Nhược Mạn liền rót một ly sữa bò sau đó bước đến phòng sách.

Gõ cửa phòng sách.

“Tiến vào!” bên trong vang lên âm thanh.

Lúc này, An Nhược Mạn đẩy cửa bước vào bên trong, váy ngủ màu hồng phấn, dù cho không quá bốc lửa, nhưng cũng vô cùng

gợi cảm, cuốn hút người khác.

Thân thể cô vốn dĩ rất tốt, mặc bất kỳ dạng quần áo nào cũng vô cùng nổi bật.

Nhìn thấy cô bước vào, ánh mắt Hạ Tử Dục tối đi vài phần.

“A Dục, sữa bò!” An Nhược Mạn bước đến dịu dàng nói, thân thể vừa qua tắm rửa, trên người tự mang theo mùi hương nhàn nhạt, Hạ Tử Dục căng thẳng lên tiếng: “Cảm ơn!”

“Đã khuya như thế này rồi, anh vẫn còn ờ phòng sách bận rộn gì

vậy?” An Nhược Mạn hỏi, vừa bước đến bên cạnh máy tính của anh, Hạ Tử Dục ngược lại nhanh hơn cô một giây khép máy tính lại.

“Không có gì, chỉ là chút công việc mà thôi!”

Giây phút này, An Nhược Mạn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhìn anh, khuôn mặt có chút xấu hổ: “Đã khuya rồi, anh dự tính khi nào đi nghỉ ngơi?”

Lời này của cô, ám chỉ của cô,

Hạ Tử Dục làm sao có thể không biết được chứ.

Anh không thể làm như vậy!

“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện anh sẽ nghỉ ngơi!” Hạ Tử Dục nói.

vẫn là lời trốn tránh như cũ.

Trừ lý do này, anh không nghĩ ra lý do nào tốt hơn!

An Nhược Mạn đứng một bên, có chút ủy khuất, từ khi kết hôn cho đến hiện tại Hạ Tử Dục chưa từng chạm vào cô một lần.

Lời này nói ra, e rằng người khác cũng không cách nào tin được!

Anh bận rộn, cô có thể thấu hiểu, nhưng thật sự bận đến mức này sao?

Không thể không nghi ngờ, hay là nói rằng bản thân cô thật sự không có chút sức hút nào.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy Hạ Từ Hy cùng Mục Cảnh Thiên ân ái như vậy, cô thật sự vô cùng hâm mộ, càng suy nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy ủy khuất, đôi mắt không ngừng nhìn về phía Hạ Tử Dục.

Anh ngược lại không nhìn cô, chỉ cúi đầu bận rộn làm việc.

An Nhược Mạn không phải là một cô gái vô lý gây chuyện, nếu như anh bận vậy thì cô chỉ cần ờ bên cạnh anh là được rồi.

An Nhược Mạn liền tìm một chỗ ngồi xuống: “Vậy được em chờ anh!”

Hạ Tử Dục như thế nào cũng không hề nghĩ đến, An Nhược Mạn sẽ nói như vậy, đến mức cô ấy đã bước đến bên ghế sofa ngồi xuống.

Suy nghĩ một lát, Hạ Tử Dục liền nói: “Đã khuya rồi, em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh không biết bản thân sẽ bận đến khi nào!”

“Không cần, em chính là sẽ đợi anh ở đây là được, nếu như em không thể giúp được gì cho anh, vậy thì chỉ có thể ở bên anh là được, anh khi nào nghỉ ngơi, vậy thì em mới nghỉ ngơi!” An Nhược Mạn nói, cô đêm nay quyết tâm phải ờ bên cạnh Hạ Từ Dục.

Nhìn thấy cô đã nói như vậy, Hạ Tử Dục cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận như vậy.

Ánh mắt của anh, lại một lần nữa tập trung về phía màn hình máy tính, chỉ là tấm hình vốn dĩ ban đầu vào giây phút này đã được đổi thành tài liệu công việc cần được phê duyệt.

Cho nên An Nhược Mạn chỉ đành ngồi trên ghế sofa nhìn anh, chăm chú quan sát nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play