Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Sau khi xử lý mọi chuyện, Hạ Tử Hy lên tiếng: “Chỉ cần một chút dầu là được!”

Không biết từ khi nào, Hạ Tử Hy đã bắt tay nấu nướng, Mục Cảnh Thiên từ trong tay cô cướp lấy cái xẻng: “Anh biết rồi, anh có thể làm được!” vừa nói, liền chỉ sang hai ly sữa bò để trên bàn, “Em cử uống sữa bò trước, trứng chiên sẽ xong ngay thôi!”

Nhìn hai ly sữa bò trên bàn, Hạ Tử Hy lên tiếng: “Mục tiên sinh, cả buổi sáng nay không lẽ anh chỉ làm được hai ly sữa bò thôi sao?”

“Ai nói chứ, anh cũng vừa thức dậy chưa được bao lâu!” Mục Cảnh Thiên mới không thừa nhận, anh chỉ rót được hai ly sữa bò, như vậy cũng quá mất mặt rôi.

Nhìn Mục Cảnh Thiên vẫn còn cứng miệng, Hạ Tử Hy mỉm cười, cầm lên một ly sữa bò uống một ngụm, sau đó gật đầu: “ừ, không tệ, rất ngon!”

Mục Cảnh Thiên:

Câu nói này rõ ràng không giống như đang khen anh.

Sữa bò uống ngon thì có liên quan gì đến anh chứ? Anh cũng chỉ phụ trách cầm ra, sau đó tìm hai ly thủy tinh không để rót sữa mà thôi.

Nhìn Mục Cảnh Thiên đang muốn đập trứng gà, Hạ Tử Hy ở một bên lên tiếng: “Nhớ nhẹ tay một chút…”

Mục Cảnh Thiên đang vô cùng mạnh tay đánh trứng gà, nghe

câu nói này của cô liền thu hồi lực tay.

“Đối xử với trứng gà nhẹ nhàng một chút, như vậy trứng gà mới nghe lời anh…” Hạ Tử Hy ờ phía sau hướng dẫn.

Động tác của Mục Cảnh Thiên có chút ngốc nghếch, Hạ Tử Hy không lên tiếng vẫn còn tốt, càng nói thì anh càng không biết làm như thế nào mới tốt.

Nhẹ nhàng chạm vào, khi vừa chuẩn bị đập trứng gà, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến cả quả trứng gà bao gồm cả vò

trứng đều rơi vào trong nồi.

Nhìn thấy hình ảnh này, Hạ Tử Hy liền bật cười, hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.

“Shit!” Mục Cảnh Thiên nhịn không được lên tiếng mắng, sau đó vươn tay nhặt lấy vỏ trứng bên trong.

“Cẩn thận phỏng tay!” Hạ Tử Hy lên tiếng, ngăn cản hành động anh trực tiếp vươn tay xuống bếp của anh, lúc này cô cầm lấy một đôi đũa gắp lấy vỏ trứng ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ thành thục của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên giây phút này đột nhiên cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.

Mỗi một người đều có khuyết điểm cùng ưu điểm, nhưng trong mắt Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy giống như chỉ có ưu điểm, không hề có chút khuyết điểm nào, cũng vì anh không hề nhận ra bất kỳ khuyết điểm nào từ cô.

Có lẽ đây chính là câu nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, điểm nào cũng tốt, đến cả dáng vẻ ham tiền của cô cũng đặc biệt mê

người.

“Mục tiên sinh, nếu như anh là cánh tay sắt, vậy thì em cũng không để ý đến việc anh trực tiếp tay không nhặt vỏ trứng!” Hạ Tử Hy một bên gắp vỏ trứng, vừa nói chuyện với Mục Cảnh Thiên.

Rất nhanh, một chiếc trứng ốp la nhanh chỏng hoàn tất, mặc dù dáng vẻ không được hoàn mỹ, nhưng Hạ Tử Hy đã rất cố gắng cứu chữa.

Lúc này, nhìn Hạ Tử Hy hoàn tất, Mục Cảnh Thiên lại lên tiếng:

“Anh biết rồi, lần này anh nhất

định sẽ làm được!”

“Thật sao?” Hạ Tử Hy nhướng mày nhìn anh, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.

Mục Cảnh Thiên vô cùng chân thật gật đầu: “Đúng vậy, không sai, cho nên hiện tại em cứ ra ngoài trước, em nếu ở nơi này, anh sẽ phân tâm!”

Hạ Tử Hy sửng sốt.

Rõ ràng do bản thân làm không tốt, ngược lại trách cô ở nơi này.

Được thôi, vậy thì cô sẽ ra ngoài.

“Cố lên, đợi tin tốt của anh !” vừa nói, Hạ Tử Hy liền cầm lấy ly sữa, ngâm nga bước ra ngoài.

Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đối đầu với quả trứng gà trước mặt.

Anh không tin rằng bản thân mình không trị được quả trứng gà này.

Dựa theo sự hướng dẫn của Hạ Tử Hy, đợi đến khi dầu nóng, anh nhẹ nhàng đập trứng vào bên trong, lần này xem như thành công, chỉ có một chút vỏ trứng rớt

vào bên trong, anh vội vàng cầm đôi đũa gắp ra, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý, cũng không có gì khó khăn.

Suy nghĩ như vậy liền cầm lấy chiếc xẻng bắt đầu lật trứng… nhưng tại sao trứng ốp la càng lúc càng không giống trứng ốp la?

Tại sao lại lộn xộn như vậy?

Hạ Tử Hy ngồi trong phòng khách, nơi này có thể quan sát được mọi động tĩnh trong nhà

bếp, cô vừa uống sữa bò, khóe môi mỉm cười nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của Mục Cảnh Thiên, trong lòng không nhịn được vui mừng.

Trên thế giới này điều hạnh phúc nhất chính là một người đàn ông xuất sắc như vậy, rõ ràng có thể không làm những chuyện này, nhưng lại tình nguyện vì bạn thử sức, học hỏi, đây cũng xem như một cách biểu đạt tình yêu vậy,

Hạ Tử Hy nhìn anh, nụ cười không cách nào ngừng lại.

Qua một lát sau, Mục Cảnh Thiên từ trong nhà bếp cầm ra một

chiếc dĩa, sắc mặt có chút kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play