*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện hay tại лhayhȯ

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Một giờ chiều.

Đám người Hạ Tử Hy, A Kiệt, Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân, Mạc Thiệu Thần đều đến sân bay chờ đợi.

Đứng trước lối ra, Hạ Tử Hy rõ ràng đặc biệt gấp gáp cùng lo lắng.

Thời gian từng giây, từng phút

trôi qua, có rất nhiều hành khách đã bước ra, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng dáng của Mục Cảnh Thiên.

Giống như nhận ra được sự sốt ruột của Hạ Tử Hy, Huống Thiên Hựu liền lên tiếng: “Yên tâm, nếu như đã tìm thấy, nhất định sẽ không có chuyện gì cả!”

Hạ Tử Hy mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy!”

Chính vào lúc này, một bóng người từ lối ra xuất hiện.

“Chính là Mục tổng!” A Kiệt kinh

ngạc kêu lên một tiếng.

Hạ Tử Hy quay đầu lại khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu xanh dương cùng quần tây đen từ bên trong bước ra, khi nhìn thấy anh ấy, một cảm giác vui mừng khó diễn tả bằng lời không ngừng xông thẳng lên trái tim cô, giống như không có thời gian suy nghĩ, Hạ Tử Hy trực tiếp dùng hết sức mình chạy về phía anh.

Mục Cảnh Thiên vừa bước ra ngoài, liền nhìn thấy một bóng dáng xông đến, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, cũng vô cùng kinh ngạc

vui mừng.

“Mục Cảnh Thiên!” Hạ Tử Hy trực tiếp lao về phía lồng ngực anh, còn Mục Cảnh Thiên ngược lại ôm chặt lấy cô.

Khung cảnh hai người ôm nhau, chỉ sợ lạc mất đối phương, khiến cho người bên cạnh có chút không nỡ nhìn.

“May mắn anh không sao cả!” Hạ Tử Hy ôm chặt lấy anh lấy, vẫn có chút không kìm chế được khóc nức nở trước mặt anh.

Còn Mục Cảnh Thiên ngược lạl

chỉ ngắm nhìn cô, bàn tay to lớn dịu dàng xoa nhẹ mái tóc cô, nhìn khuôn mặt gầy yếu của cô: “Anh cảm thấy bản thân rất may mắn vì lần này không có em đi cùng!” nguy hiểm lần này, càng khiến cho anh biết rõ rằng, điều anh trân trọng, để ý cùng nhung nhớ nhất chính là điều gì!

Hạ Tử Hy nước mắt lưng tròng, Mục Cảnh Thiên thương tiếc vươn tay lau đi từng giọt nước mắt của cô.

Trái tim treo ngược của Hạ Tử Hy lúc này mới yên tâm buông xuống, đồng thời cũng chú ý đến

người phía sau lưng anh.

Thoáng sững người.

Người con gái phía sau anh ngược lại nhìn về phía Hạ Tử Hy sau đó nhẹ mỉm cười: “Xin chào!” nụ cười lúm đồng tiền, nhìn đặc biệt ngọt ngào.

Mục Cảnh Thiên lúc này mới nhớ ra, nhìn Ngưng Tích phía sau lưng mình, sau đó giới thiệu với Hạ Tử Hy: “Người này tên là Ngưng Tích, khi máy bay bất chợt rơi vào khu vực vùng núi, chính là do cô ấy cứu anh!”

Hạ Tử Hy nhìn cô, sau đó hướng về phía cô gật đầu: “Xin chào, cảm ơn cô đã cứu anh ấy!”

Ngưng Tích ngược lại mỉm cười trả lời: “Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm!”

Việc nên làm sao?

Hạ Tử Hy vẫn chưa kịp suy nghĩ.

Mục Cảnh Thiên lúc này nhìn về phía hai người bọn họ: “Được rồi, chúng ta ra ngoài rồi trò chuyện tiếp!

Ngưng Tích gật đầu, Mục Cảnh

Thiên cùng Hạ Tử Hy cũng bước ra ngoài.

Đám người Huống Thiên Hựu bọn họ đều đang chờ bên ngoài, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên xuất hiện, khoé môi liền nhếch lên nụ cười đã lâu không gặp.

Không nói bất kỳ điều gì, trực tiếp dùng phương thức có thể biểu đạt tình bạn của bọn họ để chào hỏi đối phương.

Tại đây có hình ảnh

- NhayHo.Com



***

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play