Đọc truyện hay

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

“Những tập tài liệu này không cần phải điều tra nữa!”

“Anh Vinh, chỉ cần có một tia hy

vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ, năm đó, anh cũng đã nói với tối những lời này!” A Hoa nhìn Vinh Cầm, vô cùng kiên định nói.

“Tình huống không giống nhau… tình huống của tôi, tôi vô cùng rõ ràng, còn anh thì không giống, anh vẫn còn trẻ tuổi!” Vinh cẩm khuyên nhủ.

“Tôi chỉ biết rằng, chỉ cần không từ bỏ, thì sẽ có cơ hội, đây là anh Vinh năm đó nói với tôi!” A Hoa nói.

Nhìn dáng vẻ chắc chắn của A Hoa, Vinh cẩm liền biết rằng

không không cách nào khuyên nhủ được, liền lên tiếng: “Được, anh có thể điều tra, nhưng tôi không hi vọng anh làm ra bất kỳ chuyện phi pháp nào, nếu như để tôi biết được…” những lời tiếp theo, ông không hề nói hết, nhưng có ý gì, ông tin A Hoa đã hiểu rõ.

Vinh Cẩm nhìn ông, sau đó vỗ vai A Hoa, lúc này mới xoay người rời khỏi.

A Hoa đứng im nơi đó, nhìn theo bóng lưng của Vinh cẩm, càng thêm hạ quyết tâm.

Chỉ là…nhớ đến tập văn kiện kia, ông liền rút điện thoại gọi đến cho một số máy: “Alo, trong tập văn kiện cậu đưa tôi có một người tên là…”

Điều khiến Hạ Tử Hy không ngờ đến chính là Vinh cẩm vậy mà lại hẹn cô ra ngoài dùng bữa.

Trong nhà hàng, Vinh cẩm nhìn Hạ Tử Hy: “Hạ tiểu thư như thế nào, có vừa khẩu vị không?”

Hạ Tử Hy gật đầu: “Vâng, không tệ, có điều Vinh tiên sinh, nơi này

dù sao cũng là nhà hàng cao cấp, tôi còn có thể kén chọn sao?” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, ánh mắt liếc nhìn về hai người đang đứng cách bọn họ không xa.

Giống như có thể nhìn ra suy nghĩ của Hạ Tử Hy, Vinh cẩm lên tiếng: “Thật ngại quá, cũng do người bên cạnh quá lo lắng, cho nên mới cử người hai mươi bốn tiếng đều giám sát bên cạnh!”

Hạ Tử Hy mỉm cười lắc đầu: “Không sao cả”

Có thể nhận ra, bọn họ đã giữ

một khoảng cách nhất định, Hạ Tử Hy suy nghĩ cũng biết do Vinh Cẩm sắp xếp.

Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn ông:

“Vinh tiên sinh, ông có phải tìm tôi có việc gì hay không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Nếu không ông tại sao lại mời tôi dùng bữa?”

Nhắc đến chuyện này, Vinh cẩm liền bật cười: “Thật ra, đầu tiên tôi muốn thể hiện lòng biết ơn vì lần trước cô đã cứu mạng tôi, thứ hai chính là chào tạm biệt, tôi ở

thành phố A cũng không có người thân bạn bè, người quen biết duy nhất cũng chỉ có một mình cô, ân nhân cứu mạng!” Vinh Cẩm nói.

“Chào tạm biệt?”

Vinh Cẩm gật đầu.

“Vinh tiên sinh ông đây là muốn đi đâu?”

“New Zealand!”

“Di dân sao?”

Vinh Cẩm mỉm cười: “Cũng

không tính là di dân, chỉ là có khả năng nữa đời người còn lạl sẽ ở bên đó mà thôi!”

Sau khi nghe xong, Hạ Tử Hy gật đầu: “Phong cảnh bên đó rất đẹp!”

Vinh Cẩm cười nói với cô: “Tìm một vùng đất, yên tĩnh trải qua những ngày cuối đời!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play