Đọc truyện hay

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

“Ông tại sao lại đến đây?” A Thuật nhìn ông hỏi, Đô Đô có thể nhận ra được, sắc mặt của anh vô cùng không tốt, đành đứng nép mình sang một bên, ánh mắt lại liếc nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

“Điện thoại của cháu không gọi được, không còn cách nào khác chú chỉ đành tìm đến đây!” Tiêu ứng Thiên trả lời.

Lúc này, A Thuật cũng đã bước đến, trực tiếp đưa đồ đạc trong tay giao cho Đô Đô: “Em vào trong nhà chờ anh!”

Đô Đô nhận lấy đồ đạc, nhìn A Thuật: “Được!”, sau đó liếc mắt nhìn hai người đàn ông kia, lúc này mới bước vào bên trong.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện!” A Thuật lên tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm liếc mắt nhìn Tiêu

ứng Thiên, sau đó xoay người rời khỏi.

Tiêu ứng Thiên nhìn thấy A Thuật bước đi, lúc này mới chậm rãi bước theo sau.

Bên ngoài, A Thuật nhìn ông ta: “Ai cho phép ông đến đây? Ông rốt cuộc muốn làm gì?”

Nhìn thấy Tiêu Thuật tức giận, khuôn mặt nghiêm nghị của Tiêu ứng Thiên liền nở nụ cười: “Chú muốn như thế nào, cháu là người rõ ràng nhất! Như thế nào? Sợ chú đến đây sao? Hay là sợ chú sẽ làm gì cô gái kia?”

Nghe đến đây, đôi mắt A Thuật trong nhất thời trở nên bén nhọn hơn, hai mắt híp chặt: “Nếu như ông dám đụng đến cô ấy, ông có tin rằng tôi sẽ hủy hoại tất cả những gì ông đang có hay không!”

Lời này của A Thuật, Tiêu ứng Thiên tất nhiên sẽ tin tưởng: “Chú tất nhiên tin những gì cháu nói, nhưng cháu cũng nên tin những gì chú nói, A Thuật, đừng nói chú không chăm sóc cháu, cháu nếu cứ tiếp tục kéo dài cũng không có ý nghĩa gì cả, dù cho cháu không ký tên, thì cháu cũng không có cách nào giành về được công

ty!”

A Thuật nhìn ông ta cười lạnh: “Nếu đã như vậy, vậy thì ông cần gì tìm đến tôi để ký tên chứ?”

“Cháu đừng quên rằng, từ khi ba mẹ cháu qua đời, vẫn là chú chăm sóc cho cháu, chăm lo cho công ty, cháu trừ việc cổ phần có tên hưởng thụ, cháu đã làm được gì hay chưa? Chú cho cháu số tiền đó cũng xem như đã chăm sóc cho cháu rồi!” Tiêu ứng Thiên nói.

Nghe những lời này của ông, A Thuật liền bật cười.

Chăm sóc cho anh sao?

Chăm lo cho công ty sao?

Khóe môi anh nhếch lên nụ cười châm chọc: “Lợi dụng danh nghĩa chăm sóc tôi để tiếp quản công ty, ông cho rằng tôi không biết đây là mục đích cùa ông sao?”

Tiêu ứng Thiên bị một lời này của anh vạch trần, cũng không phủ nhận: “Nhưng bất kể như thế nào, công ty cũng do chú vựt dậy, nếu như không có chú, công ty sớm đã bị người khác chiếm đoạt đóng cửa rồi!”

Chăm sóc cho anh sao?

Chăm lo cho công ty sao?

Khóe môi anh nhếch lên nụ cười châm chọc: “Lợi dụng danh nghĩa chăm sóc tôi để tiếp quản công ty, ông cho rằng tôi không biết đây là mục đích cùa ông sao?”

Tiêu ứng Thiên bị một lời này của anh vạch trần, cũng không phủ nhận: “Nhưng bất kể như thế nào, công ty cũng do chú vựt dậy, nếu như không có chú, công ty sớm đã bị người khác chiếm đoạt đóng cửa rồi!”

Khóe môi A Thuật nhếch lên nụ cười lạnh: “ông nắm quyền ở công ty, tôi từ trước đến cũng không có bất kỳ ý kiến gì, hơn nữa cũng không hề can thiệp đến, ông đây chính là hận không thể đá tôi ra ngoài, không phải sợ sẽ có một ngày tôi đoạt lại công ty hay sao!”

“Dù cho công ty thuộc về cháu, thì cũng chỉ lụn bại mà thôi!”

“Nếu như ông bức ép tôi, cùng lắm khiến cho công ty này cứ vậy mà tan rã, tôi cũng không để ý!”

“Cháu…”

“Nếu như sau này ông xuất hiện trước mặt cô ấy, vậy thì chuyện ký tên này cũng không cần phải nghĩ đến nữa!” A Thuật nói.

Tiêu ứng Thiên nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Được, chú biết rồi, sớm muộn có một ngày cháu sẽ ngoan ngoãn ký tên!” vừa nói, liền liếc mắt cảnh cáo A Thuật sau đó xoay người rời khỏi.

A Thuật đứng im, nhìn theo cho đến khi ông ta bước lên xe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bước lên lầu.

Khi anh bước lên lầu, Đô Đô lúc này cũng từ phòng ngủ bước ra ngoài, khi nhìn thấy A Thuật tiến vào, cô lập tức bước đến: “Chú anh đâu? Không có chuyện gì chứ?”

Nhìn Đô Đô, A Thuật nhíu mày, Đô Đô là một người không có chút lòng phòng bị nào cả, anh thật sự lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.

Suy nghĩ một lát, anh liền nói: “Em như thế nào lại tùy tiện mờ cửa cho người lạ chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play