*Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“…Đã đi công tác rồi!”
An Nhược Mạn ngây người, sau đó lên tiếng: “Vậy xem ra anh ấy không có phúc ăn rồi, không ăn được thức ăn chị làm!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Chị đã nấu
gì rồi?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết!” An Nhược Mạn mỉm cười trả lời, nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Được, em sẽ đợi!”
“Sắp xong rồi!” vừa nói, An Nhược Mạn liền một lần nữa quay lại nhà bếp.
Hạ Tử Hy mỉm cười, nhìn thấy Hứa Vy Nhân bước đến: “Mẹ, ba đâu?”
“Ba con đang ờ trên lầu trong phòng sách, lát nữa sẽ đến!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Anh trai đâu?”
“Đang trên đường, có lẽ cũng sắp về đến rồi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó ngồi bên cạnh Hứa Vy Nhân: “Có thể nhận ra được, chị dâu vô cùng hạnh phúc!”
Hứa Vy Nhân mỉm cười: “Nhược Mạn là một người con gái tốt!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Chị ấy cùng
anh trai rất xứng đôi!”
Hứa Vy Nhân cũng mỉm cười gật đầu, chính vào lúc này, cánh cửa liền được mở ra, Hạ Tử Dục bước vào, sau đó khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền thoáng ngây người.
“Anh trai!” Hạ Tử Dục mỉm cười chào hỏi.
“Em như thế nào lại đến đây?” Hạ Tử Dục hỏi, ánh mắt liếc nhìn một vòng, khi không nhìn thấy bóng dáng của Mục Cảnh Thiên, mặc dù không biết tại sao anh ta không đến, nhưng lại không thể
không thừa nhận, anh ta không có ở đây, Hạ Tử Dục càng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Em như thế nào lại đến đây?”
Hạ Tử Dục hỏi, ánh mắt liếc nhìn một vòng, khi không nhìn thấy bóng dáng của Mục Cảnh Thiên, mặc dù không biết tại sao anh ta không đến, nhưng lại không thể không thừa nhận, anh ta không có ở đây, Hạ Tử Dục càng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Là em gọi Tiểu Hy đến!” lúc này, An Nhược Mạn từ nhà bếp bước ra ngoài, trong tay cầm theo thức ăn mà mình đã dày công chuẩn bị.
Hạ Tử Dục quay đầu nhìn về phía An Nhược Mạn.
“Anh Cảnh Thiên vừa đi công tác, Tiểu Hy một mình ở nhà vô cùng nhàm chán, anh là anh trai, không lẽ không hoan nghênh cô ấy sao?” An Nhược Mạn mỉm cười nói.
Ánh mắt Hạ Tử Dục nhìn về phía Hạ Tử Hy, sau đó không được tự nhiên liền dời tầm mắt: “Không có!”
Lúc này, An Nhược Mạn liền bước sang, trực tiếp đứng trước mặt Hạ Tử Dục mỉm cười nói: “Hai người cứ trò chuyện một lát, em lập tức chuẩn bị xong!” vừa nói, liền bước vào nhà bếp.
An Nhược Mạn dù sao cũng là một cô gái nhỏ, trên người vẫn mang chút đặc trưng cùng mơ mộng của cô gái nhỏ, còn có tất cả các ước mơ khao khát của cô đều đặt trên người Hạ Tử Dục.
Hạ Tử Hy nhìn hai người bọn họ, khoé môi nhếch lên nụ cười, có thể nhận ra được, An Nhược Mạn rất dựa dẫm vào Hạ Tử Dục.