Đọc truyện hay

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

“Sau…sau đó thì sao?” Mục phu nhân hỏi, bà biết rõ chuyện năm đó Mục Trăn bị người bắt cóc, bà cũng biết rằng ông vẫn luôn muốn chăm sóc cho người nhà của người cảnh sát kia, nhưng những chuyện tiếp theo đó bà đều không biết.

“Sau đó tôi vẫn luôn chăm sóc cho bọn họ, chỉ là vợ của ông ta khi sắp lâm bồn thì lại đột nhiên biến mất!” Mục Trăn nói.

“Cho nên ông mới cho người đi

tìm khắp nơi sao?” Mục phu nhân hỏi.

Mục Trăn gật đầu thừa nhận.

Mục phu nhân lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, năm đó bà cũng chỉ ở bên ngoài thư phòng nghe được những lời Mục Trăn nói khi gọi điện thoại, vô cùng gấp gáp cho người phải đi tìm người về, hơn nữa bất chấp hậu quả, bất kể phải tốn bao nhiêu tiền.

Hiện tại nói rõ ra mọi chuyện chính là như vậy.

“Vậy, vậy sau đó thì sao?” Mục

phu nhân hỏi, “Đã tìm được người chưa?”

Mục Trăn lắc đầu: “Không có!”

Mục phu nhân lúc này cảm thấy có chút đáng tiếc, nhìn Mục Trăn, suy nghĩ một lát liền nói, “Xin lỗi, những năm nay đều do tôi hiểu lầm ông!”

Nói đến đây, Mục Trăn mỉm cười: “Bà không cần phải nói xin lỗi, người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng, giữa vợ chồng với nhau cần phải tin tưởng lẫn nhau, chân thành với đối phương, nhưng tôi không làm được, cho

nên mới khiến bà sinh lòng nghi ngờ; chuyện này, bà nhất định đã đau khổ hơn hai mươi năm rồi!”

Câu nói này, quả thật nói vào tận trong tim Mục phu nhân.

Không thể không thừa nhận, hai mươi năm nay, bà vẫn luôn nỗ lực làm một người vợ tốt, một người con dâu tốt, một người mẹ tốt, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng bà đau như dao cắt, mỗi một lần Mục Trăn đối xử tốt với minh, bà lại nhớ đến chuyện này, cho nên không thể không giữ khoảng cách.

Hiện tại nhắc đến chuyện này, thì ra chỉ là một sự hiểu lầm.

Mục phu nhân nước mắt lưng tròng, nhìn Mục Trăn, khoé môi miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười, nhưng lại không biết nên mờ lời như thế nào.

“Cho nên tôi cũng phải cảm ơn bà, dù cho vì chuyện như vậy, nhưng bà vẫn luôn bảo vệ tốt căn nhà này, Nhược Lâm, uỷ khuất cho bà rồi!” Mục Trăn nói.

Mục phu nhân mỉm cười, sau đó dựa vào lòng ngực Mục Trăn: “May mắn ông đã nói ra, nếu

không cả đời này tôi cũng không cách nào buông xuống được!”

Mục Trăn mỉm cười: “Nhược Lâm, bà thật sự là người phụ nữ tốt nhất mà tôi từng gặp, may mắn rằng tôi đã lấy được bà, nếu không nhất định sẽ hối hận cả đời này!”

Nhắc đến chuyện này, Mục phu nhân mỉm cười: “Ông từ khi nào học được thói ba hoa cùa con trai vậy?”

“Hổ phụ sinh hổ từ, thằng bé chính là được di truyền từ tôi!” Mục Trăn tự luyến nói.

Mục phu nhân cũng mỉm cười, dựa vào người Mục Trăn, đột nhiên cảm thấy, uỷ khuất hai mươi năm nay, nhất thời đều tan biến vào hư vô.

May mắn bà vẫn luôn kiên cường, may mắn…năm đó chỉ là một sự hiểu lầm, nếu không bà thật sự không biết bản thân đã bỏ lỡ điều gì!

Mục Trăn ôm lấy Mục phu nhân, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng ông vẫn ngộ ra được một chân lý. Đó chính là, con người bất kể ở độ tuổi nào, đều phải nói lên suy nghĩ trong lòng, không được

khiến cho khoảng cách của hai người càng ngày càng xa.

Ngày hôm sau.

Mục Cảnh Thiên từ sáng sớm đã nhận được một cuộc điện thoại, cũng vì có một hạng mục đột nhiên xảy ra vấn đề, cho nên Mục Cảnh Thiên nhất định phải đích thân đi một chuyến.

Cũng vì cuộc điện thoại này đều khiến cho hai người lập tức thức giấc.

Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Hạng mục xảy ra chút vấn đề, cho nên anh nhất định phải đích thân đi một chuyến!”

“Anh đi đâu?”

“Singapore!”

“Gấp gáp như vậy sao?” Hạ Tử Hy hỏi.

Mục Cảnh Thiên gật đầu, nhìn Hạ Tử Hy, đột nhiên có một suy nghĩ: “Em có muốn đi cùng với anh

không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play