Đọc truyện hay

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

“Đã khuya như thế này tại sao vẫn chưa ngủ?” nhìn thấy người bước vào là Mục Cảnh Thiên, Mục Trăn liền tùy tiện hỏi.

“Ba cũng phải vẫn chưa ngủ hay sao?” vừa nói, ánh mắt Mục Cảnh Thiên liền liếc nhìn về gạc tàn thuốc trên bàn, đã rất lâu rồi Mục Trăn không hề hút thuốc, chỉ khi nào ông cảm thấy phiền não mới hút thuốc, rất rõ ràng trạng thái đêm nay của ông không được tốt.

“ò, ba chuẩn bị nghỉ ngơi rồi!”

“Ba!” lúc này Mục Cảnh Thiên liền bước đến, nhìn ông lên tiếng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có chuyện gì cả, con nghĩ

quá nhiều rồi!”

“Ba chỉ khi nào cảm thấy phiền não mới hút thuốc mà thôi!” vừa nói, ánh mắt anh nhìn về phía gạt tàn thuốc, thể hiện với ông rằng, anh đã nhận ra: “Còn có ba hôm nay tại tiệc mừng khi nhìn thấy Vinh Cẩm, biểu cảm cũng không đúng!”

Mục Trăn sửng sốt, liếc mắt nhìn về phía Mục Cảnh Thiên, ông biết rằng không có chuyện gì có thể qua mắt được anh.

Ra hiệu cho anh ngồi xuống, Mục Trăn thở dài một tiếng: “Thật ra

cũng không có chuyện gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện năm xưa mà thôi!”

“Ba có phải quen biết với Vinh Cẩm hay không?”

Cho nên nói không thể không thừa nhận, Mục Cảnh Thiên chính là một người thông minh lanh lợi, chỉ cần cảm thấy có chút gì không đúng, anh liền có thể quan sát phát hiện ra.

“Cũng không thể nói quen biết, chỉ là từng nghe qua, là một người quen của một người bạn cũ!” Mục Trăn nói.

“Bạn cũ?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày.

Mục Trăn gật đầu nhìn Mục Cảnh Thiên: “Con có còn nhớ hay không, khi con còn nhò, ba đã từng xảy ra chuyện một lần, bị người khác bắt cóc!”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mục Cảnh Thiên có chút đông cứng, gật đầu: “Nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ vô cùng rõ ràng, con nhớ rằng có một người cảnh sát đã cứu ba!”

Mục Trăn gật đầu: “Đúng, không sai, người cảnh sát cứu ba cũng

vì vậy mà chết!”

Mục Cảnh Thiên gật đầu, chuyện này anh vẫn có ấn tượng.

“Còn người cảnh sát đã cửu ba, cũng chính là người đưa cẩm Vinh vào ngục!”

Nói đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên thoáng ngây người, thật sự không nghĩ đến, mọi chuyện lại xảy ra một cách trùng hợp như vậy.

“Cho nên hôm nay ba gặp lại Vinh Cẩm nên mới nhớ lại những chuyện này sao?” Mục Cảnh

Thiên hỏi, nếu như chỉ vì những chuyện này thì có chút miễn cưỡng.

Mục Trăn gật đầu.

“Vậy thì ba làm sao biết được chuyện giữa người cảnh sát kia cùng Vinh cẩm?”

“Là do vợ của ông ta nói cho ba biết!”

Mục Cảnh Thiên lúc này mới gật đầu: “Vậy thì vợ ông ta thì sao?”

Mục Trăn lắc đầu: “Ba năm đó nghĩ rằng chỉ muốn chăm sóc tốt

cho cô ấy, nhưng thật sự không nghĩ đến, cô ấy đột nhiên lại mất tích…” nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mục Trăn có chút tự trách.

Mục Cảnh Thiên nhìn ông: “Cho nên ba nghi ngờ chính Vinh cầm đã mang bà ấy rời khỏi?”

Mục Trăn lắc đầu: “Ba không biết, cho đến hiện tại ba cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều vào thời điểm đó Vinh cẩm cũng đã ngồi tù, nên không có khả năng này, chỉ là hôm nay tình cờ gặp lại ông ta, đột nhiên nhớ đến chuyện này!”

Trong lòng chất chứa nghi ngờ, ông cũng không hề nói ra.

Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên mới gật đầu: “Ba, chuyện này đã qua lâu rồi, ba cũng không cần phải tự trách, hơn nữa, việc mất tích của bà ấy cũng không phải là việc ba muốn thấy, thật ra con vẫn luôn biết rằng, từ nhiều năm trước, ba mỗi ngày đều âm thầm tìm kiếm một người phụ nữ…”

Nhắc đến chuyện này, Mục Trăn ngước mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo chút kỳ quái.

“Anh…?” rất rõ ràng, ông không

hề nghĩ rằng Mục Cảnh Thiên sẽ biết.

“Thời điểm đó, nói thật lòng, con cũng đã từng trách ba, có điều sau này không thấy người phụ nữ đó xuất hiện, cho nên không tính toán đến chuyện này!” Mục Cảnh Thiên trả lời thành thật.

“Vậy mẹ của con…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play