Đọc truyện hay

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Nhưng đợi đến khi A Thuật quay trở lại, Đô Đô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

A thuật đặt trái cây lên bàn, sau đó bước đến gần, nhìn dáng vẻ chìm sâu vào giấc ngủ trên ghế sofa của Đô Đô, đôi chân dài thẳng tắp tùy tiện vùng vẫy, mặc dù dáng ngủ của cô vô cùng không nhã quan, nhưng nhìn như thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.

A Thuật bước đến, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn dáng vẻ đầu tóc tán loạn tùy ý của cô, làn da

trắng hồng, khuôn mặt giống như một đứa trẻ, chính dáng vẻ như vậy nhẹ nhàng gõ lên trái tim anh.

Vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc của cô, ngược lại có một cảm giác vui vẻ khó nói nên lời.

Cuối cùng, A Thuật vẫn bế ngang cô lên, bước về phòng ngủ của Đô Đô.

Sau khi đặt cô lên giường, đắp chăn mền cẩn thẩn, kiểm tra kỹ càng cô có lật người hay đá mền hay không, A Thuật lúc này mới lui ra ngoài.

Sau khi đặt trái cây vào tủ lạnh, thu dọn sạch sẽ mọi thứ, anh lúc này mới rời khỏi.

Tâm trạng của những ngày nay, không hề giống với những ngày trước đây, dù cho nhìn vào bầu trời đen trên cao cũng cảm thấy sáng chói, khi anh vừa bước xuống lầu, lúc này một chiếc xe từ xa chạy đến gần, trực tiếp thắng xe trước mặt anh.

A Thuật ngây người, sau đó bước đến mờ cửa xe ngồi vào bên trong, chỉ mất vài phút thời gian, chiếc xe liền rời khỏi tiểu khu.

Chiếc xe dừng lại tại một nơi không xa.

Người trên xe nhìn A Thuật: “Suy nghĩ như thế nào rồi?”

“Tôi sẽ không kí!” A Thuật trực tiếp từ chối.

“Dù cho cậu không kí, giữ lại cũng không có tác dụng gì!”

“Nếu đã như vậy, ông cần gì hết lần này đến lần khác tìm tôi?” A Thuật hỏi ngược lại,

“Cậu…”

“Tôi nói rồi, tôi cần có thời gian suy nghĩ, nếu như ông vẫn còn xuất hiện ở nơi này, vậy thì kết quả chỉ có một, tôi tuyệt đối sẽ không kí!” A Thuật nhìn người đang ngồi trên xe, nhắn nhủ lại một câu như vậy, sau đỏ đẩy cửa xe bước xuống.

Còn người trên xe lúc này nhìn theo bóng lưng của A Thuật, chân mày nhíu chặt, ánh mắt cũng trờ nên thâm sâu hơn.

Ngày hôm sau.

Khi Đô Đô vừa tỉnh lại liền phát hiện ra mình đang nằm trên giường, còn vì lý do gì mình có thể tìm về giường, cô thật sự không có chút cảm giác nào cả.

Người tính cách tùy tiện như cô, từ trước đến nay chưa từng rối rắm trên những phương diện như thế này.

Đứng dậy, sau đó bước ra ngoài, trên bàn đã được đặt sẵn thức ăn sáng, cô đột nhiên cảm thấy việc có một bảo mẫu một ngày hai bữa như vậy, thật sự quá hạnh phúc.

Đô Đô không chút khách khí liền ngồi xuống, trái cây mua hôm qua, anh cũng đã cắt sẵn.

Nhìn thấy trái cây trên bàn, hai mắt Đô Đô lập tức phát sáng, vừa ăn vừa nói chuyện: “em đêm qua có phải đã ngủ thiếp đi hay không?”

“Đúng vậy!” A Thuật gật đầu.

“Hừ, chính là vừa đi làm vừa mở cửa hàng quá cực khổ!” Đô Đô nói.

Nhắc đến chuyện này, A Thuật đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó:

“Cửa hàng của em ở đâu?”

Đô Đô cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp nói ra địa chỉ cửa hàng của mình, A Thuật nghe thấy, vô ý ghi nhớ trong lòng.

“Đúng rồi, anh khi nào chuyển đến đây? Em giúp anh!” Đô Đô nói.

“Không cần đâu, cũng không có quá nhiều đồ đạc, một mình anh cũng có thể chuyển nhà được!” A Thuật nói.

Sau khi Đô Đô nghe xong liền gật đầu: “Vậy được thôi, nếu sau khi

tan ca em vẫn còn chút thời gian, em sẽ đến giúp anh!”

A Thuật gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play