Đọc truyện hay

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đô Đô cảm thấy tò mò người đàn ông này rốt cuộc là ai.

Chính ngay lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, người đàn ông kìa liền xoay người, sau đó có người liền xuất hiện mở cửa, ông ta trực tiếp bước vào trong xe.

Còn A Thuật đứng im tại chỗ, bóng lưng vẫn đối diện với cô, không nhìn rõ biểu cảm.

Nhưng Đô Đô ngược lại lo lắng thay cho anh.

Cô rất sợ A Thuật giống như trước đây, liên quan đến những kẻ xấu.

Lúc này, A Thuật đã bước lên lầu, Đô Đô nhanh chóng quay về bàn ăn, chỉ là một bụng nghi ngờ.

Quả nhiên, trải qua một lát, cảnh cửa liền được mở ra.

A Thuật vừa bước vào khi nhìn thấy Đô Đô, đôi mắt lạnh lẽo lập tức trờ nên dịu dàng: “Em tỉnh rồi?”

Đô Đô ngồi bên bàn ăn sáng, khi nghe thấy câu hỏi này của anh

liền đột ngột gật đầu: “Đúng vậy!”

A Thuật cũng bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, khi nhìn Đô Đô, sau khi suy nghĩ một lát liền lên tiếng: “Anh hôm nay có chuyện cần phải giải quyết!”

Đô Đô nghiêng người nhìn sang A Thuật, suy nghĩ một lát, nhịn không được nói: “Vừa rồi ngoài ban công em đã nhìn thấy anh cùng người khác nói chuyện dưới lầu, người đó là ai?”

Ánh mắt A Thuật nhìn sang Đô Đô, không nghĩ đến cô đã nhln

thấy một màn này.

“Em đã thấy rồi?”

Đô Đô gật đầu.

A Thuật cũng không có ý che dấu, liền lên tiếng: “Chú của anh, anh hôm nay phải cùng chú ấy ra ngoài xử lý chút công việc!”

Chú?

Đô Đô sửng sốt, không biết anh ấy vẫn còn một người chú.

Có điều Đô Đô cũng cũng biết rằng không nên hỏi quá nhiều, cô

gật đầu: “Vậy thì tốt, A Thuật, anh không được có qua lại cùng những người đó!”

Biết rằng cô chỉ đang lo lắng cho bản thân, A Thuật nhìn cô, ánh mắt bất ngờ nhướng lên: “Được, anh đồng ý với em!”

Nhắc đến đây, Đô Đô cũng yên tâm nhiều hơn.

A Thuật tuyệt đối không phải là người nói lời không giữ lấy lời, cho nên cô vô cùng yên tâm.

Lúc này, ánh mắt vô ý liếc nhìn thời gian, cô hoảng hốt hét lên:

“A, sắp trễ giờ rồi, em như thế nào lại ngủ trễ như vậy chứ…” vừa nói, liền nhanh chóng chạy về phòng ngủ thay quần áo.

Nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô, A Thuật không nhịn được bật cười: “Em không ăn nữa sao?”

“Không có thời gian, em chiều nay còn phải đến cửa hàng!” vừa nói, cánh cửa liền được đóng lại, năm phút sau, Đô Đô liền bước ra khỏi phòng ngủ, lúc này cô đã ăn mặt gọn gàng, nhưng vẫn có thể nhận ra được, chính là vội vàng mặc quần áo.

“Em đi trước đây, anh lát nữa ra ngoài trực tiếp khoá cửa lại là được!” Đô Đô dặn dò một tiếng sau đó bước ra ngoài.

“Đợi đã!” A Thuật đứng dậy, trực tiếp hướng về phía Đô Đô, đem đồ đạc trong tay giao cho cô: “Đem theo thứ này để ăn trên đường!”

Nhìn phần ăn sáng đã được A Thuật gói lại đàng hoàng, Đô Đô liếc mắt nhìn, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được, em biết rồi!” sau khi cầm lấy bữa sáng, liền vội vàng xuống lầu.

Nhìn cô như vậy, A Thuật đột nhiên cảm thấy, ánh mặt trời đã được dâng lên.

Đô Đô vừa bước vào thang máy, khi đến tầng tám liền có hai người bước vào.

Nhìn thấy Đô Đô, hai người đều mỉm cười gật đầu, Đô Đô tự chủ động nhường một khoảng trống, sau đó đứng sang một bên.

“Anh hôm nay đem dán tờ rơi này, xem xem có người thuê hay không!”

“Anh biết rồi, anh nhất định sẽ

nhanh chóng tìm được người thuê nhà!”

Hai người vừa trò chuyện, Đô Đô có thể nghe ra được, hai người trong thang máy đang muốn cho thuê nhà, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Đô Đô liền hỏi: “Hai người muốn cho thuê nhà hay sao?”

Hai người kia quay đầu lại nhìn Đô Đô mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy!

“Thuê dài hạn hay thuê ngắn hạn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play