Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

“Có thể nhận ra được!” Hạ Tử Hy lên tiếng, nhìn ánh mắt của cô ấy, không giống như người bụng dạ xấu xa, vừa nói, cô liền nghiêng đầu nhìn Mục Cảnh Thiên: “Có điều, anh trai của em cũng không tệ!”

Cũng không biết có phải vì đã biết tình cảm Hạ Tử Dục dành cho Hạ Tử Hy hay không, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu, dựng đứng thân thể của cô, ép cô phải nhìn thẳng anh.

“Hạ tiểu thư, yêu cầu em lặp lại những gì em vừa nói một lần nữa!”

Hạ Tử Hy ngây người, nhướng mày: “Mục tiên sinh, anh sẽ không ghen chứ?”

“Anh nói cho em biết, bắt đầu từ hôm nay trong mắt em chỉ có thể nhìn thấy điểm tốt của anh!”

“Mục tổng, anh như vậy có chút bá đạo?” Hạ Tử Hy mỉm cười hỏi.

“Nếu như chiêu này có tác dụng với em, vậy thì anh không ngại bá đạo thêm một chút nữa!” Mục

Cảnh Thiên nhìn cô nói.

“Ok, trong mắt em, anh là tốt nhất!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, ý cười càng thêm đậm, nhìn Mục Cảnh Thiên, trong lòng ngược lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Bất kể hình dáng nào của Mục Cảnh Thiên, cũng đều có thể khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu.

Mục Cảnh Thiên nâng mặt cô lên, sau đó dành tặng cô một nụ hôn sâu.

Hành động này của bọn họ,

không hề thoát khỏi tầm nhìn của Hạ Tử Dục, khi nhìn thấy hai người bọn họ bên nhau, đôi mắt của anh từ từ híp lại.

“Ăn cơm thôi!” lúc này, Hứa Vy Nhân cất tiếng gọi, nghe đến đây Hạ Tử Hy mới cùng Mục Cảnh Thiên từ bên ngoài ban công bước vào bên trong.

Khi tất cả mọi người dùng bữa, Hạ Tử Dục cũng không hề biểu hiện quá nhiệt tình, giống như sự tồn tại của Mục Cảnh Thiên, đối với anh mà nói, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Nhưng đây không phải là chuyện anh không nhìn thấy thì có thể tránh được?

Cảm giác tồn tại của Mục Cảnh Thiên thấp đến vậy hay sao?

“Hạ tổng, con người Nhược Mạn không tệ, anh phải biết trân trọng em ấy, tôi trước xin chúc mừng anh vậy!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên nâng lên ly rượu trước mặt, một hớp uống cạn.

Lời nói này, bất kể là cố ý hay vô tình, đều là một lời cảnh cáo Mục Cảnh Thiên dành cho anh.

Hạ Tử Hy không phải là người mà anh ta có thể nhớ nhung đến.

Nghe đến chuyện này, Hạ Tử Dục ngước mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, nếu như không phải vì anh ta, anh như thế nào lại quen biết An Nhược Mạn chứ?

Hừ.

Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng Hạ Tử Dục cũng không nói bất kỳ điều gì.

Không phải bì bất kỳ ai khác, mà chỉ vì Hạ Tử Hy.

Nâng ly rượu trong tay uống cạn.

Nhìn hai người đàn ông cùng nhau uống rượu, An Nhược Mạn ngồi một bên, ánh mắt nhìn Hạ Tử Dục tràn ngập ý cười.

“Được rồi, ăn cơm thôi!” Hạ Thiên lên tiếng.

Sau đó mọi người cùng nhau ăn tối.

Trên bàn ăn lúc này, Hạ Tử Hy, Hứa Vy Nhân còn có Mục Cảnh Thiên đều cùng An Nhược Mạn trò chuyện, chỉ sợ rằng hờ hững đến cô, An Nhược Mạn biểu hiện

vô cùng phóng khoáng, trả lời những câu hỏi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Chỉ duy nhất một mình Hạ Tử Dục, trầm mặc không nói, vẫn luôn không ngừng uống rượu.

“Tử Dục, uống ít thôi, lát nữa con còn phải đưa An tiểu thư về nhà nữa!” Hạ Thiên nhìn anh có chút bất mãn dặn dò.

Nhắc đến chuyện này, tầm nhìn tất cả mọi người đều nhìn về hướng Hạ Tử Dục, lúc này mới biết rằng anh đã uống không hết.

Ánh mắt Mục Cảnh Thiên giấu kín như bưng liếc mắt nhìn về phía anh ta, cái gì cũng không nói, giống như sau khi biết được tâm tư của anh ta dành cho Hạ Tử Hy, anh càng không có chút tình cảm tốt đẹp nào dành cho Hạ Tử Dục.

Hạ Tử Dục gật đầu.

Lúc này, An Nhược Mạn lên tiếng: “Không có vấn đề gì cả, cháu có thể tự mình trở về!”

“Vậy làm sao được chứ, nên để cho Tử Dục đưa cháu về nhà!” Hạ Thiên nói.

Có thể nhận ra được, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đều vô cùng đồng ý đối với chuyện giữa Hạ Tử Dục cùng An Nhược Mạn, hơn nữa đối với An Nhược Mạn cũng vô cùng hài lòng.

“Đúng không? Tử Dục?” Hạ Thiên hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play