Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Đường cong quyến rũ, càng hoàn mỹ thể hiện trước mặt cô.

“Tôi, tôi, tôi…” Đô Đô đứng một bên, hiện tại đã không biết giải thích như thế nào nữa rồi.

Ông trời ơi!

Cứ để cô đi chết đi!

“Anh cứ thay quần áo trước đi!” vừa nói, Đô Đô liền một lần nữa bước ra ngoài.

Khuôn mặt A Thuật lúc này không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả.

Anh cũng không thể ngờ rằng, Đô Đô vậy mà lại đầy cửa bước vào.

Bên ngoài phòng khách, Đô Đô căng cứng cơ thể ngồi xuống, khuôn mặt đỏ bừng, tên đầu gỗ kia sẽ không nghĩ là cô cố ý chứ!

Lần đầu tiên nhìn thấy chính là

hiểu lầm, lần thứ hai chính là cố

ý!

Ahhhh

Ngàn vạn lần đừng cho rằng cô thích nhìn lén người khác đó.

Có điều…

Không nghĩ đến cơ thể của đầu gỗ lại khá như vậy!

So với những minh tinh bên ngoài, cũng sánh được vài phần.

Khi A Thuật từ bên trong bước ra ngoài liền nhìn thấy Đô Đô đang

ngồi trên ghế, ngước mắt liếc nhìn cô, cũng không biết nên mờ lời như thế nào, đơn giản không lên tiếng, chọn cách im lặng.

Còn Đô Đô cũng không nói chuyện, đứng dậy bước vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn.

Sau khi làm cơm xong, hai người đều im lặng ăn cơm.

Lúc này, bình thường đều là Đô Đô nói chuyện, A Thuật tuỳ tiện trả lời một tiếng, hiện tại Đô Đô cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Đối diện với không khí như vậy, Đô Đô vẫn có chút không nhẫn nhịn được.

“Chuyện này, được thôi, tôi thừa nhận, tôi cái gì cũng đã nhìn thấy…”

“Khụ khụ khụ…”

Đô Đô vừa lên tiếng, A Thuật liền mắc nghẹn thức ăn trong miệng.

Đô Đô nhìn anh: “Anh thế nào rồi? Không sao chứ?”

A Thuật đặt chén cơm xuống, Đô Đô vội vàng lấy khăn giấy đặt một

bên đưa cho anh: “Anh không cần kích động, cũng không cần tức giận, anh yên tâm, tôi rất nhanh sẽ quên đi chuyện này.”

Cô giải thích như vậy, chỉ càng khiến cho khuôn mặt A Thuật càng đỏ bừng.

Anh trước đây quen thói vô lại, đối với những chuyện như thế này, cũng không có quá nhiều sự tiếp xúc, chỉ là hôm nay bản thân anh cũng không biết như thế nào.

Đối diện với Đô Đô, anh vậy mà lại cảm thấy ngượng ngùng.

“Ừ!” A Thuật gật đầu, sau đó đặt tờ khăn giấy xuống, tiếp tục ăn thức ăn, đến nhìn cũng không nhìn Đô Đô.

“Anh có phải cảm thấy rất ngượng ngùng hay không?”

“Không có!”

“Vậy thì tốt!” Đô Đô gật đầu, “Nếu không tôi phải chịu trách nhiệm rồi!”

A Thuật:

Lại một nữa măc nghẹn thức ăn.

Hai người cùng nhau ăn cơm, năng lực tiếp nhận của Đô Đô khá mạnh, hoặc có thể nói, tính cách của cô đã quen tùy tiện rồi.

Một bên vừa ăn, một bên vừa suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play