Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



A Kiệt lái xe, tiễn hai người bọn họ đến dưới khu chung cư.

Hạ Tử Hy vừa muốn bước xe, Mục Cảnh Thiên đột nhiên ôm lấy cô bước xuống.

Hạ Tử Hy sửng người, ánh mắt liếc nhìn về phía A Kiệt.

“Tôi cái gì cũng không thấy…” A Kiệt lập tức nhìn sang một hướng khác.

“Cậu lái xe đi, ngày mai tôi sẽ đến công ty trễ hơn bình thường!” Mục Cảnh Thiên nói.

“Tôi biết rồi!” A Kiệt trả lời một tiếng, Mục Cảnh Thiên liền ôm lấy Hạ Tử Hy bước lên lầu.

Khuôn mặt Hạ Tử Hy có chút đỏ ừng.

A Kiệt ngồi trong xe, nhìn khung cảnh Mục Cảnh Thiên ôm lấy Hạ Tử Hy bước lên lầu, trong đầu tràn ngập sự hâm mộ.

Mặc dù đêm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng việc

này không hề ảnh hường đến hai người bọn họ.

Hừ, khi nào thì cậu mới có thể gặp được hạnh phúc như vậy?

Giữ trong mình suy nghĩ như vậy, liền lái xe rời khỏi.

Trên lầu.

Mục Cảnh Thiên ôm lấy Hạ Tử Hy bước lên trên.

Sau khi mở cửa, Hạ Tử Hy nhìn anh lên tiếng: “Em có thể tự mình

đi!”

Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn cô, sau đó buông cô xuống.

“Thật ra em…”

Câu nói này của cô vẫn chưa dứt lời, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp xông đến, áp sát cô vào bức tường phía sau lưng điên cuồng hôn, Hạ Tử Hy có chút không bị kịp, bị anh tập kích từ chính diện.

Cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nhưng lại không đẩy anh ra, đối với chuyện diễn ra đêm nay, cô vừa cảm thấy hạnh phúc vừa

cảm thấy kích thích.

Mục Cảnh Thiên thật sự đã khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Cô hiện tại đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô yêu người đàn ông này, mà anh cũng yêu cô.

Nếu không, cô thật sự không biết làm cách nào để chạy thoát khỏi lưới tình của anh.

Trong giây phút hơi thả hoãn loạn, bàn tay của Mục Cảnh Thiên liền tập kích đến phần ngực của cô, cô đêm nay mặc lễ

phục, càng dễ dàng cho anh hành động.

“Mục Cảnh Thiên….” Hạ Tử Hy gọi tên anh, trong giọng nói có chút nũng nịu.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên áp chế cô, lên tiếng: “Bất kể hôm nay em nói gì, anh cũng sẽ không buông tha cho em đâu…”

Hạ Tử Hy đỏ mặt tía tai, cô hiểu rõ những lời này của Mục Cảnh Thiên có ý gì.

“Nhưng nơi này là phòng khách…”

Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên nhướng mày nhìn cô: “Vậy thì phòng ngủ?”

Hạ Tử Hy không lên tiếng, nhưng khuôn mặt ngược lại đỏ bừng, Mục Cảnh Thiên liền hiểu được ám hiệu của cô.

Mặc dù cô nhìn giống như một người phụ nữ thời đại mới, nhưng trên phương diện này, vẫn xem như khá bảo thủ.

“Được, vậy thì đi đến phòng ngủ!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên một lần nữa ôm cô lên, tiến bước về hướng phòng ngủ.

Hạ Tử Hy đỏ bừng mặt, càng hiểu rõ, tiếp theo đây sẽ có những chuyện gì sẽ xảy đến với

cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play